Kỹ năng lái xe của Hoàng Thiên không cần phải nói, so với một chiếc Sedan BYD, cảm giác như bị anh chạy đua mà bỏ xa nó lại phía sau.
Chưa đến mười phút, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đã đến cổng, bị hai người thanh niên mặc đồ vest cản lại.
“Chào quý cô, quý ngài, vui lòng cho xem thẻ thành viên!”
Một thanh niên cảnh giác nhìn Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, lạnh lùng nói.
“Không có thẻ thành viên gì cả, tôi đến tìm Nguyên Thứ.”
Hoàng Thiên bình tĩnh nói với thanh niên mang đồ tây trang.
Thanh niên không ngừng đánh giá, quan sát Hoàng Thiên một phen, sau đó dùng bộ đàm liên lạc với người ở bên trong.
“Cho bọn họ vào!” Bộ đàm lại vang lên tiếng của Nguyên Thứ.
“Các người có thể vào trong, Ngài Thứ đang ở tầng hai!” Thanh niên lớn tiếng nói.
Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An vào trong, băng qua tầng một, đi thẳng đến tâng hai.
Lúc này, tại một căn phòng nhỏ ở lầu hai, Trương Lan Phượng bị hù cho vỡ mật.
Năm sáu tên giang hồ đang vây lấy bà, Nguyên Thứ hung ác đứng trước mặt bà, dường như đang muốn hành hung bà bất cứ lúc nào!
Mà Phạm Văn Hồng cũng không lên tiếng, bộ dạng làm ra vẻ như đang rất sợ hãi.
“Ngài Thứ, lát nữa nếu như con gái bà ấy mang tiền đến, ngài thả bà ấy ra, được không?”
Phạm Văn Hồng sợ sệt nói với Nguyên Thứ.
Nguyên Thứ trừng mắt, quát lên với Phạm Văn Hồng: “Ở đây đến lượt ngươi lên tiếng sao? Bà ta chơi ăn gian là chuyện của bà ta, không liên quan đến ông! Nếu như ông cũng muốn xen vào chuyện của người khác thì mang tay ra đây chặt luôn đi!”
“Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì?”
Phạm Văn Hồng giả bộ tức giận nói.
Trong lòng Trương Lan Phượng không có cơ sở để nghi ngờ Phạm Văn Hồng, lúc nãy bà còn không tin tưởng Phạm Văn Hồng, có phải hay không ông ta ta đang cố ý cấu kết với Nguyên Thứ hãm hại bà, nhưng nhìn thấy Nguyên Thứ hung dữ với Phạm Văn Hồng như vậy, cô cũng không còn nghỉ ngờ nhiều nữa.
Ngay lúc này, đàn em của Nguyên Thứ đẩy cửa bước vào: “Ngài Thứ, con gái và con rể của bà ta đến rồi.”
Nói xong, vẫy tay với Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, ý bảo bọn họ vào trong.
Trong lòng Lâm Ngọc An rất căng thẳng, cô biết những người có thể làm ra loại chuyện là những người lòng dạ độc ác, Trương Lan Phượng lọt tay bọn họ, quá nguy hiểm.
Hơn nữa bây giờ chỉ có cô và Hoàng Thiên, đến địa bàn của người ta, thật sự không thể biết được sống chết thế nào.
Từ lúc Lâm Ngọc An đẩy cửa bước vào, Nguyên Thứ không ngừng quan sát cô.
Nguyên Thứ rất tò mò, rốt cuộc người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần như thế nào, mà có thể khiến cho ông chủ và con của ông chủ để ý đến như vậy, vì một người con gái mà hao tâm tổn sức đến thế sao?
Không sai, Phạm Văn Hồng chính là ông chủ của Nguyên Thứ, tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều là do Phạm Văn Hồng bày mưu tính kế cho Nguyên Thứ làm.
Mà con cáo già Phạm Văn Hồng này, còn giả bộ như không quen biết Nguyên Thứ, thật ra là đang diễn trò trước mặt Trương Lan Phượng.
Sau khi Nguyên Thứ nhìn thấy Lâm Ngọc An, cuối cùng anh ta không còn nghỉ ngờ gì nữa, nghĩ thầm hèn gì bị Phạm Văn Doãn nhìn trúng, cô gái này thật sự rất xinh đẹp!
“Ngọc An, Hoàng Thiên, mau đến cứu mẹt”
Trương Lan Phượng gân cổ hét lên, cuối cùng bà ta cũng nhìn thấy phao cứu sinh của minh rồi.
Lâm Ngọc An nhìn thấy Trương Lan Phượng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, trong lòng cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, lúc này mới lên tiếng: “Mẹ yên tâm, Hoàng Thiên nhất định sẽ cứu mẹ ra khỏi đây.”
Trương Lan Phượng cũng không dám coi thường Hoàng Thiên nữa, rốt cuộc bà cũng cảm thấy, Hoàng Thiên thật sự có bản lĩnh, còn quen biết được Lã Việt là ông trùm xã hội đen.
“Được, được! Hoàng Thiên, mau cứu mẹ ra khỏi đây đi!”
Trương Lan Phượng mạnh mẽ gật đầu, hét lên về phía Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn thấy Trương Lan Phượng, sao lại phiên đến người khác như vậy!
Nhìn thấy bộ dạng hoang mang, sợ hãi lúc này của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy rất buồn cười.
Bây giờ biết sợ rồi sao? Bây giờ biết tôi là con rể của bà rồi sao?
Nếu như không xem Ngọc An là một phần máu thịt của bà, bà cho rằng tôi sẽ cứu bà sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hoàng Thiên lại không để ý đến Trương Lan Phượng, lúc này nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Nguyên Thứ, Hoàng Thiên mới thản nhiên nói: “Cậu là Nguyên Thứ sao? Nói đi, làm thế nào mới thả mẹ vợ tôi ra?”
Phạm Văn Hồng đã bàn giao rõ ràng với Nguyên Thứ từ sớm, đương nhiên Nguyên Thứ biết mình muốn làm cái gì.
Nhìn thấy Hoàng Thiên, Nguyên Thứ lạnh lùng cười, nói: ‘Rất đơn giản, đưa sáu tỷ ba trăm triệu, sẽ thả người.”
Hoàng Thiên biết sẽ không dễ dàng như thế, nhìn một cái là có thể biết tên Nguyên Thứ lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn này, ngoài việc đưa sáu tỷ ba trăm triệu ra anh ta sẽ đưa ra thêm yêu cầu khác, nói tóm lại sẽ không thả người đơn giản như vậy.
“Được, trong thẻ tôi có tiền, ở đây có quẹt thẻ không?”
Hoàng Thiên lấy tấm thẻ ra đưa đến †rước mặt Nguyên Thứ.
Nguyên Thứ nhìn qua tấm thẻ, đột nhiên cười lên một trang ha hả: “Thật ngại quá, chúng tôi sợ nhất là việc ghi chép lưu giữ giao dịch của ngân hàng khi làm việc, cho nên tất cả đều nhận tiền mặt.”
“Vậy thì thả người trước đi, anh có thể sai người đến ngân hàng cùng tôi, rút tiền đưa cho anh.” Hoàng Thiên nói.
“Mẹ kiếp, cậu nghĩ tôi là thằng ngu sao?
Đến ngân hàng cậu lại gọi báo cảnh sát thì làm sao?”
Nguyên Thứ trừng mắt, quát vào mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn Nguyên Thứ nói: ‘Vậy anh muốn thế nào?”
Đôi mắt hí của Nguyên Thứ nheo lại nhìn chằm chăm vào người Lâm Ngọc An, cười nói một cách bỉ ổi: “Thế này đi, để vợ của cậu lại, mẹ vợ của cậu có thể thả