Thấy Trương Lan Phượng đến nơi này, Hoàng Thiên không khỏi cảm thấy đau đầu.
Đúng là khi không muốn nhìn thấy người nào, thì người đó liền tự tìm đến tận cửa, Hoàng Thiên thực sự thấy phục rồi.
“Yo! Mau nhìn kìa, chị và anh rể của con trở về rồi kìa!”
Thị lực của Trương Lan Phượng vẫn còn rất tốt, chỉ theo hướng mà Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đang đi tới nói rồi với Lâm Huỳnh Mai.
Sở dĩ bà ta kϊƈɦ động như vậy hoàn toàn là bởi vì căn biệt thự Hải Hoa này, căm biệt thự này đối với Trương Lan Phượng mà nói thật sự có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Trương Lan Phượng có nằm mơ cũng muốn được bước chân vào trong căn biệt thự này, hơn nữa bà ta bây giờ vô cùng tò mò, bên trong của căn biệt thự Hải Hoa này rốt cuộc trông như thế nào?
Cho nên bà ta thực sự không đợi được nữa, liền dẫn theo Lâm Huỳnh Mai đến đây, hơn nữa đã đến đây từ rất sớm chờ Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An trở về.
Lâm Huỳnh Mai cũng vô cùng tò mò về nơi này, cô cũng muốn nhìn xem rốt cuộc căn biệt thự mà Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An ở có dáng vẻ như thế nào, cô nằm mơ cũng muốn được sống và hưởng thụ cuộc sống ở một nơi xa hoa như vậy.
“Con rể à, Ngọc An, các con trở về rồi à, hì hì, hì hì.”
Trương Lan Phượng nở một nụ cười gượng gạo, dù là cười nhưng nhìn vào lại thấy vô cùng cứng ngắc.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên lập tức cảm thấy bà mẹ vợ này thật sự quá phiền phức.
Anh cũng thật sự cũng bội phục bộ da mặt dày này của Trương Lan Phượng rồi, tại sao nó có thể không chút xấu hổ nào đến như vậy chứ?
Nhưng dù sao thì anh vẫn phải giữ lại cho Lâm Ngọc An chút thể diện nên lúc này cũng không nói gì cả, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Trương Lan Phượng lấy một lần.
Trương Lan Phượng cũng không phải bị mù, bà ta đương nhiên có thể nhìn ra Hoàng Thiên không thích bà ta, nhưng bà ta cũng không hề cảm thấy xấu hổ, dù sao chỉ cần da mặt đủ dày để có thể tiến vào bên trong biệt thự Hải Hoa này thì mọi chuyện rồi đâu sẽ có đó cả thôi.
Chỉ cần bà ta có thể bước một chân vào biệt thự thì Hoàng Thiên đừng mong sẽ đuổi được bà ta ra ngoài, đây là chuyện mà Trương Lan Phượng đã tính toán kỹ từ trước.
Đương nhiên là Hoàng Thiên cũng hiểu được dụng ý này của Trương Lan Phượng, hiện giờ xung quanh anh quả thực có quá nhiều mớ phiền phức đeo bám mà.
“Mẹ, Huỳnh Mai, tại sao hai người lại tới đây vậy?”
Lâm Ngọc An cảm thấy rất bất ngờ, cất lời hỏi Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai.
“Hơ hơ, không đến không được nha, hiện tại mẹ đang cảm thấy rất khó chịu đây, tại cái ngôi nhà nát kia thực sự là ăn không ngon ngủ không yên, nên hôm nay mẹ bắt buộc phải dọn đến nơi này đây.”
Trương Lan Phượng phá lên cười, cứ như chuyện bà ta dọn tới đây sống là một chuyện vô cùng hiển nhiên.
“Đúng vậy đó chị à, chị và anh rể có một căn biệt thự vừa to vừa xa hoa như vậy, còn không có nổi một chỗ cho mẹ và em ở hay sao?”
Lâm Huỳnh Mai cũng vừa cười xởi lởi vừa nói với Lâm Ngọc An, sau đó còn quay về phía Hoàng Thiên mà bày ra bộ mặt phụng phịu làm nũng, giả bộ thành một cô gái nhỏ đáng yêu.
Còn Hoàng Thiên thì trước giờ chưa từng thấy cô em vợ này của mình có điểm nào đáng yêu cả, tuy rằng Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai là chị em ruột, nhưng dáng vẻ và tính cách giữa hai chị em bọn họ lại có khác biệt rất lớn.
Từ góc độ của Hoàng Thiên mà nói, Lâm Huỳnh Mai được thừa hưởng không ít “gen tốt” từ Trương Lan Phượng, từ khi Hoàng Thiên vào nhà họ Lâm đến nay, Lâm Huỳnh Mai đã không ít lần thể hiện sự khinh thường Hoàng Thiên.
Lâm Huỳnh Mai luôn luôn không để Hoàng Thiên vào trong mắt, bây giờ lại mở miệng là gọi anh rể, đã vậy còn gọi nghe vô cùng thân thiết, Hoàng Thiên chỉ nghe thôi cũng thấy ghê tởm.
Xem ra con người vẫn biết nhìn rõ hiện thực mà, vừa lợi dụng vừa kết giao, một khi cảm thấy được người nào có giá trị lợi dụng liền nhanh chóng chạy đến làm thân, trêи mặt đều mang theo một bộ mặt tươi cười giả tạo.
Đối với những người như thế, Hoàng Thiên trong lòng luôn cảm thấy phiền phức, cho nên anh chỉ đứng ở đó mà không nói bất kì một câu nào, biểu cảm trêи khuôn mặt cũng rất bình tĩnh, từ mặt anh sẽ không nhìn ra bất kỳ sự vui vẻ hay tức giận nào.
Hoàng Thiên càng làm ngơ không nói lời nào, Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai lại càng không biết Hoàng Thiên rốt cục là có thái độ như thế nào với chuyện này, hai người bọn họ đều bởi vậy mà lo lắng chết đi được.
Cuối cùng vẫn là Lâm Huỳnh Mai nhịn không nổi nữa phải lên tiếng, cô ta vừa cười vừa đi tới bên cạnh Hoàng Thiên, dáng vẻ vô cùng thân thiết nói: “Anh rể à, sao anh lại không nói gì vậy? Là vì không cho em và mẹ chuyển tới đây ở sao?”
“Đừng hỏi anh, anh chỉ là một thằng phế vật trong nhà mà thôi, có hỏi thì hỏi chị gái em kia kìa.”
Hoàng Thiên cười tự giễu, không nóng không lạnh nói với Lâm Huỳnh Mai.
Điều này làm cho khuôn mặt của Lâm Huỳnh Mai đỏ ửng lên, lời nói ban nãy của Hoàng Thiên giống như những chiếc đỉnh, từng cái từng cái đóng lên mặt cô ta.
Bởi vì Lâm Huỳnh Mai đã không ít lần gọi Hoàng Thiên là phế vật, mà hiện tại cô còn đứng trước mặt người mà cô gọi là “Phế vật”
này nhỏ giọng thương lượng cầu xin, đây thật đúng là châm chọc mà.
“Hì hì, anh rể à, anh cũng đừng nên nói những lời như vậy nữa chứ, anh sao có thể là phế vật được, hiện tại anh chính là người giỏi nhất trong nhà chúng ta rồi.”
Lâm Huỳnh Mai cười hì hì nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên làm như không nghe thấy gì cả, chỉ đứng ở một bên, chờ Lâm Ngọc An quyết định.
Dù sao thì đây cũng là mẹ ruột và em gái của Lâm Ngọc An, dù cho Hoàng Thiên có không muốn tiếp đón bọn họ đi chăng nữa thì cũng không muốn vợ của mình phải khó xử.
“Hoàng Thiên, anh cảm thấy chuyện này nên thế nào thì được…”
Lâm Ngọc An ngập ngừng hỏi Hoàng Thiên, cô cảm thấy vô cùng khó xử.
Hoàng Thiên nhìn biểu cảm trêи khuôn mặt của Lâm Ngọc An liền biết được đáp án của cô.
Lâm Ngọc An là không nỡ để mẹ và em gái của mình đứng ngoài cửa như thế này mãi.
Hoàng Thiên vô cùng yêu chiều người vợ này của mình, nên nghĩ đến việc sẽ phải để cho vợ phải khó xử, Hoàng Thiên vẫn không đành lòng làm vậy.
“Ngọc An, em tự quyết định chuyện này đi, dù em có đưa ra