Nhìn thấy tên mập mạp tai to như thế, Hoàng Thiên thật sự không nói nên lời. Lão ta mua nhà của lão ta, anh mua nhà của anh, anh làm gì mà đụng chạm với lão ta?
“Thưa anh, để tôi đưa anh qua đó giới thiệu.” Lúc này, người bán hàng tên là Nguyễn Minh Thư thì thầm với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên có thể nói rằng Nguyễn Minh Thư vẫn rất tốt bụng, có lẽ cô ấy sợ cãi nhau với ông chủ Hùng.
“Được rồi.” Hoàng Thiên gật đầu, cùng Nguyễn Minh Thư đi tới bàn cách đó vài mét.
Nguyễn Minh Thư kiên nhãn giới thiệu với Hoàng Thiên về các loại căn hộ, Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường cũng đang chuẩn bị đến chỗ Hoàng Thiên. Nhưng vào thời điểm đó, cô gái bên cạnh Sếp Hùng lên tiếng: “Haha, tôi vừa nhìn thấy, đây không phải là Hoàng Linh sao?” Hoàng Linh giờ mới chú ý đến cô gái và cô sửng sốt.
Cô biết cô gái này, đây là bạn cùng lớp của cô – Phương Lan. Bình thường ở trường học, Hoàng Linh bị Phương Lan gây sự, làm cho cô xấu hổ không ít lần, vì vậy cô không thích nói chuyện với cô bạn này.
Thấy Hoàng Linh không nói, Phương Lan khịt mũi: “Được rồi, Hoàng Linh, tôi không quan tâm đến điều đó nữa. Cậu đã tìm được bạn trai nào giàu có chưa?” Sau đó, Phương Lan liếc nhìn Hoàng Thiên.
“Haha, cưng à, bé đừng có nói đùa, em cho rằng đứa nhỏ ăn mặc như rẻ rách này, lại có bạn trai có tiền sao?” Sếp Hùng chỉ vào Hoàng Thiên cười haha.
“Ồ, đúng rồi, nhà nghèo bây giờ lừa gái quá giỏi, hắn cũng đủ khả nănglừa dẫn họ đi xem nhà?” Phương Lan tò mò nhìn Hoàng Thiên, rồi nhìn Hoàng Linh cười khúc khích.
Hoàng Linh không muốn để ý tới Phương Lan và sếp Hùng, cô biết Phương Lan đã cặp với một người đàn ông đã có gia đình từ lâu, nghe nói người đàn ông đã có gia đình này khá giàu có, vậy chắc chắn là sếp Hùng.
Nhưng hai người này càng nói càng khó nghe, Hoàng Linh không khỏi rất tức giận.
“Không phải như bạn nghĩ đâu, anh ấy là anh trai của mình.” Hoàng Linh giải thích.
“Mẹ kiếp, gây rối nửa ngày hóa ra là anh em sao, chính là người tự đến nhà người khác xin làm con rể à?” Phương Lan cố ý nói rất lớn, vì sợ người trong phòng kinh doanh không thể nghe thấy. Những lời này vừa nói ra, Hoàng Thiên đột nhiên trở thành tiêu điểm ở đây. Một số khách hàng đang chọn phòng cũng dừng lại và nhìn về phía Hoàng Thiên.
“Đến cửa cầu xin làm con rể, chẳng tránh con người lại thất lễ như vậy.”
“Tôi thật xấu hổ thay cánh đàn ông chúng ra, ăn bám gia đình nhà vợ như vậy, còn mặt mũi nào mà sống.”
“Xem ra bố vợ hắn khá giàu, cho nên để cho xứng đáng nên cũng cho tiền để mua nhà ở khu Hoa Lan này hay sao?” Một số người sôi nổi bàn luận, tuy rằng giọng nói không lớn nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Nguyễn Minh Thư mím môi liếc nhìn Hoàng Thiên thương cảm, cô cảm thấy anh này thật đáng thương. Hoàng Linh trong lòng run lên vì tức giận. Cô ấy có mối quan hệ sâu sắc với Hoàng Thiên, và cô ấy cảm thấy vô cùng khó chịu khi thấy anh trai mình bị cười nhạo như thế này. Đều trách Phương Lan, một người phụ nữ lưỡi không xương trăm đường lắt léo, nếu cô ấy không hét lên thì anh trai cô sẽ không bị cười nhạo như thế này. Hoàng Linh nhìn Phương Lan trong lòng rất tức giận.
Hoàng Phúc Trường là một người đàn ông đàng hoàng, lúc này vẻ mặt buồn rầu và cũng chả biết làm sao. Trong lòng Hoàng Thiên tĩnh lặng, đối với anh mà nói, những lời như vậy nghe đã lâu, cũng không thành vấn đề. Nếu ai đó đã quen với việc bị cười nhạo thì sẽ trở thành miễn nhiễm.
“Sếp Hùng, cô Lan, đừng quen với nhà nghèo, mà hãy nhìn căn nhà hôm qua ngài chọn.” Vũ Chỉ cười lấy lòng ông chủ Hùng mà nói.
Sếp Hùng cong môi, ôm Phương Lan vào lòng, nói với Vũ Chi: “Không phải, chuyện này là để bé nhà ta chọn nhà. Bé nhà ta thấy ba người này liền không vui, vậy để hôm khác nói chuyện.” Nói xong, sếp Hùng cần xoay người rời đi.
Vũ Chỉ tỏ vẻ lo lắng, hoa hồng bán nhà khá nhiều, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội. “Ông chủ Hùng xin ngài dừng bước, nếu ngài nhìn ba người bọn họ không vừa mắt chỉ bằng để tôi sớm đuổi họ đi là được rồi!”Vũ Chỉ vội vàng đuổi theo.
“Anh yêu, anh đừng đi vội như thế. Hôm nay anh hứa sẽ mua nhà cho người ta mà.”
Phương Lan nhõng nhẽo lay cánh tay của sếp Hùng, khiến người ta nổi da gà.
Sếp Hùng rất là hưởng thụ, anh hôn mặt Phương Lan một cái và cười nói: “Được rồi, được rồi, cô mau đuổi hết những người làm chướng mắt tôi ra ngoài đi.”
“Vâng, vâng, tôi sẽ lập tức đi làm ngay.”
Vũ Chi liên tục vâng vâng dạ dạ sau đó đi về hướng Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh.
“Này, đừng đứng đây nữa đi ra ngoài đi.”
Vũ Chỉ với vẻ mặt khó chịu nói.
“Dựa vào cái gì, chúng tôi cũng là khách hàng, làm sao có thể đuổi khách hàng đi?”
Hoàng Linh thực sự tức giận, cô vốn luôn tốt bụng dịu dàng nhưng giờ cũng lớn tiếng quát. Hoàng Thiên không ngờ Vũ Chi lại quá đáng như vậy, còn muốn đuổi người ta ra bên ngoài sao? Lúc này anh mới dừng việc chọn nhà, bước đến bên cạnh Hoàng Linh.
“Dựa vào cái gì? Nếu các người không mua nổi nhà thì cũng đừng ở đây lãng phí thời gian, các người làm ảnh hưởng đến những khách hàng thực sự muốn mua phòng có hiểu hay không?” Vũ Chi tức giận khoanh tay nói.
“Cô quá xem thường người khác, làm sao cô biết được chúng tôi không mua nổi?”
Hoàng Linh nói.
“Nhìn lại bộ dạng của bản thân đi xem có coi thường hay không? Mau rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ đuổi mấy người ra ngoài.” Vũ Chỉ sốt ruột xua tay, cũng không thèm nhìn Hoàng Linh.
“Hì hì, mình nói này Hoàng Linh, mọi người cần phải biết tự giác, nhà bạn nghèo như thế nào, trong lòng không có chút nào cảm nhận thấy sao? Người khác không hiểu bạn, tôi lại không hiểu bạn sao? Nhanh lên, nhà ở đây đắt tiền lắm không phải loại người nào cũng có thể mua được.” Phương Lan nói với vẻ mặt chế giễu.
Hoàng Linh vừa giận vừa xấu hổ, cô cúi đầu không nói gì. Thực sự, những lời Phương Lan nói đúng là sự thật, cô quả thực là người có gia cảnh tồi tệ nhất lớp.
“Phụ nữ đừng nên hung hăng như vậy, không tốt đâu.” Hoàng Thiên liếc nhìn Phương Lan, trêи mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, không hề bị cô chọc tức.
“Anh quản được sao? Hôm nay thật xui xẻo. Gặp nhà nghèo các người đúng thật xui xẻo! “Phương Lan trợn tròn mắt.
Hoàng Thiên thật sự choáng váng, hắn cũng không định tảo mộ tổ tiên của Phương Lan, tại sao Phương