Hoàng Thiên nhìn vào số điện thoại gọi tới, là của Lâm Huỳnh Mai.
Con nhóc này, cuối cùng cũng chịu mở máy!
Hoàng Thiên thầm nghĩ trong lòng, Lâm Huỳnh Mai thực sự luôn khiến người khác phải lo lắng.
Biết em mình gọi đến, Lâm Ngọc An cũng vô cùng kϊƈɦ động, cuối cùng cũng có tin tức của em gái rồi.
Hoàng Thiên nhận được điện thoại, mở chế độ rảnh tay để Lâm Ngọc An cũng có thể nghe được.
“Anh rể, anh ở đâu đấy? Mau đến cứu tôi!”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nức nở của Lâm Huỳnh Mai.
Hoàng Thiên đã sớm dự liệu được kết quả như vậy, nghe Lâm Huỳnh Mai Khóc, Hoàng Thiên cảm thấy con bé này đúng là say rồi.
Bảo ngoan ngoãn ở nhà thì không chịu?
Một đứa con gái mà dám đi ra ngoài một mình với tên đạo diễn đó.
Hoàng Thiên thầm nghĩ, trầm giọng nói: “Cô ở đâu?”
“Tôi cũng không biết, tôi bị người ta bắt cóc: Lâm Huỳnh Mai vừa khóc vừa nói.
“Đừng có khóc nữa! Bên cạnh có ai không, đưa điện thoại cho hắn đi!”
Hoàng Thiên quát lên.
Ngay sau đó, đầu dây điện thoại vang lên âm thanh đánh đập, kèm theo tiếng hét to tuyệt vọng của Lâm Huỳnh Mai.
Hoàng Thiên đột nhiên lặng người. Mặc dù anh rất phản cảm với cô em vợ không đứng đắn này, nhưng dù sao cũng là người nhà có ba bốn năm tình cảm.
Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật.
Thấy bộ dáng gấp gáp của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên càng không thể bỏ mặc.
“Mấy người đừng đánh nó, có điều kiện gì thì cứ nói đi. Tôi có thể làm cho mấy người.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói với người ở đầu dây bên kia.
Bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh, một chàng trai trẻ thâm trầm cười nói: “Hoàng Thiên, có nhớ ra giọng của tao không?”
“Là mày à?”
Hoàng Thiên đã nhận ra, giọng nói này quá quen thuộc, chính là cái tên nổi tiếng ở Bắc Giang kia, Phạm Văn Hùng.
“Ha ha, khả năng nghe của mày cũng không tệ nhỉ? Thằng kia, chặt ngón tay tao xong chắc mày vui lắm? Hiện tại tao cho mày hai lựa chọn, một là mày tự chặt tay mày, rồi quay video gửi qua điện thoại Lâm Huỳnh Mai. Hai là mày mặc kệ, để cô em vợ mày trở thành một minh tinh “nổi tiếng” trêи màn ảnh nhỏ, ha ha hai”
Phạm Văn Hùng cười như điên, vô cùng đắc ý.
Hoàng Thiên vừa nghe liền hiểu. Sau khi Phạm Văn Hùng bị chặt đứt một ngón tay, anh ta đã ghi thù trong lòng.
Hiện tại, Hoàng Thiên có hơi hối hận.
Anh không ngờ, mình đã cho cha con họ Phạm kia một trận, còn chặt mất một ngón tay của Phạm Văn Hùng mà tên này còn dám gây sự!
Đây không phải là hấp không chín thì nấu không nát sao?
Sớm biết như vậy, lúc ấy đã xử lý cha con nhà họ Phạm kia, chấm dứt hậu hoạn.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, không biết Phạm Văn Hùng tìm đâu ra tên đạo diễn kia lừa gạt Lâm Huỳnh Mai, bắt cóc cô ta.
Hoàng Thiên cũng biết, mục đích của Phạm Văn Hùng không phải là bắt cóc Lâm Huỳnh Mai mà là để đối phó với anh.
“Phạm Văn Hùng, tao cảnh cáo mày.
Mày đừng có làm loạn.”
Hoàng Thiên trầm giọng cảnh cáo.
Nhưng lời cảnh cáo này không có tác dụng gì, Phạm Văn Hùng chẳng hề sợ hãi.
“Ha ha, cô em vợ của mày đã nằm trong †ay tao, mày còn dám ra vẻ với tao? Lập tức cho tao câu trả lời, nếu không, mày cứ đợi xem phim của em vợ mày đi.”
Phạm Văn Hùng khiêu khích, cười nói với Hoàng Thiên.
Lâm Ngọc An nắm chặt tay Hoàng Thiên, bởi vì Hoàng Thiên mở chế độ rảnh tay nên cô có thể nghe rõ những lời Phạm Văn Hùng nói.
Hiện tại, em cô không chỉ bị bắt cóc, bị đánh, mà còn bị ép phải quay loại phim kia.
Điều này đối với Lâm Ngọc An chính là một sự đả kϊƈɦ cực lớn, cô chỉ có duy nhất một đứa em này thôi.
“Hoàng Thiên, phải làm sao bây giờ?”
Lâm Ngọc An gấp đến mức vành mắt đỏ au, hỏi Hoàng Thiên.
“Đừng gấp, để anh nghĩ cách.” Hoàng Thiên cũng rất đau đầu, chỉ có thể an ủi Lâm Ngọc An trước.
“Con đường duy nhất của mày chính là tự chặt tay mình! Hừ, mày nghĩ Phạm Văn Hùng tao dễ chọc vào sau? Mày bắt tao mất một ngón tay, tao muốn mày mất một cái tay!”
Phạm Văn Hùng hung hăng nói.
“Phạm Văn Hùng, nếu mày là đàn ông thì mau nói cho tao biết mày ở đâu. Ngay bây giờ tao sẽ đi qua tìm mày.”
Hoàng Thiên nghĩ một lát, nói với Phạm Văn Hùng.
“Ha ha, mày cho rằng tao không dám nói sao? Mày muốn tìm tao chứ gì? Được rồi, tao đang trêи đường đến núi Tam Phong, tỉnh Khánh Hòa, được chưa? Mày cứ đến núi Tam Phong mà tìm tao!”
Phạm Văn Hùng cười một hồi liền cúp điện thoại.
Hoàng Thiên gọi lại cho Lâm Huỳnh Mai một lần nữa, nhưng điện thoại lại bị tắt máy.
“Hoàng Thiên, hay là chúng ta báo cảnh sát đi.”
Lâm Ngọc An vô cùng sốt sắng, lo lắng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lắc đầu, nói với cô: “Nếu báo cảnh sát, rất có thể Phạm Văn Hùng sẽ giết con tin. Anh cảm giác Phạm Văn Hùng lúc này đã điên lên rồi.”
Lâm Ngọc An nghe Hoàng Thiên nói vậy, cũng từ bỏ ý định bảo cảnh sát.
“Phải mau cứu Huỳnh Mai ra. Cứ để nó trong tay của Phạm