Tiêu Tấn dẫn theo mười mấy người đi sau lưng Hoàng Thiên rồi vào khách sạn.
Xem ra Văn Long rất quen thuộc nơi này nên trực tiếp vào thang máy.
Hoàng Thiên theo sát sau lưng, dẫn theo Tiêu Tấn bước vào thang máy.
Mười mấy tên đàn em của Tiêu Tấn cũng đều bước theo vào thang máy, rồi vậy quanh Văn Long để ngăn tên này giở trò.
Hoàng Thiên nhìn sắc mặt Văn Long, thấy vẻ mặt của anh ta rất bình tĩnh, xem ra trong lòng đã có dự tính gì đó.
Văn Long không nói gì cả, Hoàng Thiên cũng không hỏi, chỉ chờ xem rốt cuộc anh ta là ai.
Thang máy đi lên lầu sáu, Văn Long đưa đám người Chu Thiên ra khỏi thang máy, đi thẳng đến một gian phòng riêng.
Sau khi gõ cửa, thì cửa phòng đã được mở ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp khoảng hai mươi bảy, hai tám tuổi mở cửa ra rồi đứng cạnh cửa.
Đột nhiên, một mùi bột phấn nồng nặc đạp vào mặt khiến người ta cảm thấy rất thích thú.
“Chị Tường Vy.”
Văn Long cúi chào người phụ nữ một cách rất cung kính.
Khuôn mặt người phụ nữ tên Tường Vy này không hề có biểu cảm gì, cô ta rất lạnh lùng, thậm chí còn không thèm để ý đến Văn Long.
Hai mắt cô ta liếc mắt nhìn Hoàng Thiên, quan sát một cách chăm chú.
Hoàng chưa bao giờ gặp người phụ nữ này, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hoàng Thiên liền có một cảm giác mát lạnh.
Khí chất cao ngất trời, toàn thân người phụ nữ tên Tường Vy này toát lên vẻ cay nghiệt, đặc biệt là đôi mắt của cô ta, bên trong chứa đầy sát khí.
Một người phụ nữ xinh đẹp và khí chất hơn người như vậy, mà lại tràn đầy sát khí, cũng thật là đặc biệt.
“Cậu Thiên, mời vào.”
Tường Vy nhìn Hoàng Thiên một hồi lâu, trêи mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa, thái độ đối với Hoàng Thiên rất nhã nhặn.
Trái tim Hoàng Thiên đập lộp cộp một hồi, người phụ nữ tên Tường Vy này thực sự biết thân phận của anh, hơn nữa biết rất rõ cũng nên!
“Cô là ai?”
Hoàng Thiên nhìn Tường Vy, anh đã lờ mờ cảm nhận ra được, Tường Vy này, rất có thể đến từ Kyoto.
“Ha ha ha, vào trong nói chuyện đi, cậu Thiên, với thân phận tôn quý của cậu, sao tôi lại dám để anh đứng ngoài trời lạnh như vậy được chứ?”
Tường Vy cười khúc khích, và đôi mắt xinh đẹp ấy lại nhìn thẳng vào Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thực sự cảm thấy khó hiểu, lúc này anh cũng không nói gì rồi bước vào phòng riêng.
Tiêu Tấn càng bối rối hơn, anh ta cũng đã từng nghe Lã Việt nói qua, nhưng Lã Việt cũng chỉ nói cho anh ta biết Hoàng Thiên có một thân phận rất đáng sợ, nên cũng không nói cho anh ta biết quá nhiều.
Bây giờ nghe thấy Tường Vy gọi Hoàng Thiên một tiếng cậu chủ, thì trong lòng Tiêu Tấn đã thực sự hoài nghi. . Ngôn Tình Sủng
Thấy Hoàng Thiên bước vào trong, Tiêu Tấn không dám sơ suất, liền dẫn theo mấy tên đàn em của anh ta đi vào.
“Mấy người không có tư cách vào trong, đợi ở bên ngoài đi.”
Văn Long trừng mắt nhìn Tiêu Tấn, tự đắc nói.
Tiêu Tấn thấy Văn Long ngạo mạn như vậy, thì trong lòng rất khó chịu, anh ta nhìn chằm chằm vào Văn Long nói: ‘Sao, vừa gặp được chủ nhân là mày lại lên mặt à?”
“Mày!”
Văn Long vừa nghiến răng, vừa xông vào đánh nhau với Tiêu Tấn.
Tường Vy nhìn thấy thì lập tức gạt tay Văn Long xuống: “Được rồi, để họ vào đi.”
“Chị Tường Vy…
Văn Long vừa muốn nói gì đó thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Tường Vy liếc một cái, anh ta lập tức im lặng.
Bọn họ đều bước vào phòng riêng, sau khi Văn Long đóng cửa lại, thì khóa trái lại.
Tiêu Tấn có thể nhìn thấy rõ ràng cử động nhỏ này, nhưng anh ta lại không ngăn cản.
Bởi vì theo như Tiêu Tấn, trong căn phòng riêng này chỉ có Tường Vy và Văn Long, thực lực của tên Văn Long cũng chẳng có gì ghê gớm, thậm chí còn thua kém người thường, hơn nữa Tường Vy chỉ là một phụ nữ chân yếu tay mềm, thì có gì mà đe dọa họ?
“Cậu chủ, chẳng phải cậu muốn hỏi tôi là ai sao?”
Tường Vy nhìn Hoàng Thiên cười hỏi.
Tuy giọng điệu rất khách sáo nhưng sự lạnh lùng toát ra từ người phụ nữ này lại khiến người khác khó mà thoải mái được.
Hoàng Thiên biết Tường Vy này nhất định không phải người bình thường, cho nên anh cũng không buông lỏng cảnh giác.
Mặc dù vậy, Hoàng Thiên vẫn đứng vững, vẫn bình tĩnh tự nhiên.
“Nếu tôi đoán không nhầm, cô đến từ Kyoto.”
Hoàng Thiên nhìn Tường Vy rồi bình tĩnh nói.
“Ha ha, quả nhiên cậu chủ nhà họ Hoàng thật sự không phải dạng tầm thường, thực sự rất thông minh tài giỏi.”
Tường Vy cười khúc khích, không biết cô †a đang cười nhạo hay thực sự khen Hoàng Thiên nữa.
“Đừng quanh co nữa, nói, ai đã phái cô đến đây? Tìm tôi có chuyện gì?”
Hoàng Thiên không muốn nói chuyện vòng vo với Tường Vy nữa, nên anh hỏi thẳng.
“Là bà chủ đã cử tôi đến đây, tôi là thư ký của bà ấy.”
Nói đến đây, đôi mắt sắc lạnh của cô tâ trở nên lạnh lùng.
Tiêu Đông Mai.
Cái tên này đột nhiên hiện lên trong đầu Hoàng Thiên, và hình ảnh Tiêu Đông Mai năm ấy cũng xuất hiện trong đầu anh.
Người mẹ kế này luôn là nỗi ám ảnh trong thời thơ ấu của Hoàng Thiên.
Tuổi thơ đang hạnh phúc, thì sau đó lại mất đi mẹ ruột, thay vào đó là nỗi ám ảnh về người mẹ kế đã bao trùm lấy Hoàng Thiên, khiến cuộc sống của anh luôn chìm trong nỗi sợ hãi vô hạn.
Đúng lúc này, Tiêu Đông Mai còn phái người tìm đến thành phố Bắc Ninh này.
Hoàng Thiên không cảm thấy ngạc nhiên về điều này, bởi vì anh cũng biết mình đã gây ra bao nhiêu ồn ào ở thành phố Bắc Ninh này rồi, có lẽ Tiêu Đông Mai