Người này bây giờ đang ngồi trêи xe, từ xa nhìn chằm chằm vào cửa công ty Viễn Đạt.
Lúc nãy, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An tới cửa công ty, sau đó lái xe rời đi. Người này đã nhìn thấy tất cả.
Kẻ bí ẩn này chính là Văn Long. Anh ta nheo mắt, châm một điếu thuốc, khóe miệng khế cong lên thành một nụ cười nhạt.
Mẹ kiếp, Hoàng Thiên, anh dám đánh tôi.
Đúng là có mắt như mù, không thấy thái sơn.
Văn Long trong lòng thầm mắng Hoàng Thiên, anh ta đã có kế hoạch để đối phó với Hoàng Thiên.
Đến giữa trưa, Tường Vy đeo kính râm, mặc quần áo rất kín đáo, che ô đi đến chỗ xe của Văn Long.
“Chị Tường Vy.”
Văn Long cười cười, mở cửa xe, để Tường Vy lên xe.
Sắc mặt của Tường Vy rất tệ. Hôm qua, cô ta thua thảm dưới tay Hoàng Thiên. Đó là một sự đả kϊƈɦ lớn đối với cô ta.
“Cậu gọi tôi đến đây làm gì?”
Sau khi lên xe, Tường Vy lên tiếng hỏi Văn Long.
Văn Long quay đầu nhìn Tường Vy đang ngồi trêи ghế sau, cười bí ẩn, nói: “Chị Tường Vy, hôm nay tôi muốn cho chị xem một trò hay vừa mới mở màn.”
“Trò hay gì?”
Tường Vy vẫn mang tâm lý đề phòng tên Văn Long này, bởi vì cô ta phát hiện, hai ngày nay anh ta không hề nghe lời cô ta nói, lại còn tỏ ra bí ẩn.
“Chị Tường Vy, chị có biết công ty này là của nhà ai không?”
Văn Long chỉ vào công ty Viễn Đạt phía đối diện, cười hỏi Tường Vy.
“Cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên, tôi không có thời gian nói tào lao với cậu.”
Tường Vy trở nên mất kiên nhẫn, vừa nói vừa liếc Văn Long.
Văn Long không hề tức giận, cười nói với Tường Vy: “Vợ của Hoàng Thiên làm ở công ty này, theo quan sát của tôi hai ngày qua, mỗi buổi trưa, cô ta đều đến quán cà phê đối diện uống một ly cà phê.”
“Ý cậu là muốn nhằm vào vợ Hoàng Thiên?”
Tường Vy hơi cau mày, hỏi Văn Long.
“Tất nhiên, tên nhóc Hoàng Thiên này rất khó chơi, nhưng vợ của cậu ta thì dễ hơn nhiều.”
Văn Long nở một nụ cười sâu kín.
Tường Vy hơi do dự. Với tính khí kiêu ngạo của mình, cô vần thích đối đầu trực diện với Hoàng Thiên hơn là dùng những thủ đoạn đê tiện.
Vả lại, cùng là phụ nữ với nhau, cô ta không muốn làm khó làm dễ vợ Hoàng Thiên.
“Sao, chị Tường Vy, chị có gì băn khoăn hả?”
Văn Long cười, hỏi.
“Cậu định bắt vợ Hoàng Thiên để ép cậu †a nghe lời, theo chúng ta về Kyoto?”
Tường Vy hỏi Văn Long.
“Đúng là như vậy, chỉ có cách này thì chúng ta mới nhanh chóng hoàn thành được nhiệm vụ mà bà chủ phân phó.”
Văn Long thâm sâu nói.
Tường Vy nghe thấy vậy thì cau mày, nói với Văn Long::Dùng một thủ đoạn đê hèn như vậy, không quang minh chính đại chút nào.
“Hì hì, quang minh chính đại gì chứ, đạt được mục đích là được rồi! Chị Tường Vy, chị cứ nhìn đi, tôi sẽ khiến cho tên nhóc Hoàng Thiên sống không bằng chết.”
Văn Long cười ha hả, nói.
Tường Vy rất thông minh, cô ta có thể nhìn ra được rằng Văn Long rất thâm độc, trước đây đúng là nhìn không thấu.
“Ha ha, cậu ghét Hoàng Thiên dữ vậy sao?”
Tường Vy cười khúc khích, nhìn chằm chằm vào Văn Long.
Văn Long nghe vậy, khẽ cắn môi, chỉ vào mặt mình, nói với Tường Vy: “Chị nhìn đi, mặt tôi sưng đến độ này đều là nhờ ơn Hoàng Thiên! Mẹ kiếp, Văn Long tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đánh dã man như vậy! Hơn nữa, vợ và con trai tôi cũng bị Hoàng Thiên cho người đến đánh. Mẹ nó, thù này tôi không báo không được.”
Nhìn thấy dáng vẻ phát điên của Văn Long, Tường Vy cũng giật mình.
Lúc trước, khi mua lại Văn Long, Tường Vy thực sự không nhận ra rằng Văn Long lại tàn nhãn đến vậy.
Vì vậy, sau khi hiểu rõ, Tường Vy cũng không nói gì cả.
Văn Long cũng không nói thêm gì nữa, ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào cửa công ty Viên Đạt, chỉ đợi Lâm Ngọc An đi ra.
Đúng như dự đoán của Văn Long, giữa trưa, Lâm Ngọc An thật sự ra khỏi công ty, đi bộ đến một quán cà phê bên kia đường.
“Đến rồi.”
Văn Long nhìn thấy Lâm Ngọc An tới gần xe của mình, hai mắt lóe lên sự hung ác.
Tường Vy ngồi trong xe, không nói tiếng nào. Thật ra cô không tán thành việc Văn Long tấn công Lâm Ngọc An, cũng rất khinh thường loại thủ đoạn này.
Nhưng vì Văn Long đã lựa chọn làm như vậy, Tường Vy cũng chấp nhận, bởi vì cô ta cũng muốn nhanh chóng giải quyết Hoàng Thiên, đem Hoàng Thiên về Kyoto, trở lại phục tùng Tiêu Đông Mai.
Nhìn thấy Lâm Ngọc An càng ngày càng gần, ánh mắt Văn Long hung tợn, anh ta khởi động xe, sau đó đạp mạnh chân ga lao ra đến.
Lâm Ngọc An chỉ muốn đi uống cà phê, cô làm sao ngờ được tai họa từ trêи trời rơi xuống.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe Audi do Văn Long lái đã lao về phía cô.
“Á”
Lâm Ngọc An kêu lên, nhưng xe lao nhanh đến trong nháy mắt, cô hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Rầm”
Một tiếng