Hoàng Linh rơm rớm nước mắt, trong lòng cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Cô thừa nhận rằng cô rất nghèo, nhưng cô có đáng bị bắt nạt chỉ vì nghèo không?
“Anh, sao anh lại đến đây?”
Hoàng Linh gượng cười đi đến bên Hoàng Thiên.
Nhìn em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, Hoàng Thiên cảm thấy khá khó chịu.
Anh biết em gái mình đi làm thêm trong những ngày nghỉ để kiếm tiền học phí, nhưng anh không ngờ hoàn cảnh của cô như thế này.
“Anh không yên tâm về em mới tiện đường tới thăm một chút rồi cho cho em học phí.”
Hoàng Thiên nhẹ nhàng cười với Hoàng Linh.
Nhìn thấy điều này, Lý Dung ở bên càng thêm khinh bỉ Hoàng Thiên.
Chẳng trách quần áo lại lôi thôi như vậy, làm ầm ï một hồi lâu, hóa ra là anh trai của Hoàng Linh.
“Nhà hàng của chúng ta là nơi cao cấp, không phải ai cũng có thể vào, nếu không phải đến đây tiêu tiền thì lập tức rời đi.”
Lý Dung nhìn Hoàng Thiên, nói một cách kỳ lạ.
Hoàng Thiên liếc nhìn Lý Dung: “Làm sao cô biết tôi không đến đây để tiêu tiền?”
“Ha ha, soi gương mà xem cậu có phẩm hạnh gì, mặc như ăn mày, người như cậu có thể tiêu tiền cái gì?” Lý Dung chu môi khinh thường chế nhạo.
Không đủ khả năng?
Hoàng Thiên thấy buồn cười, mấy ngày nay có quá nhiều người ngu ngốc chuyên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
“Anh, đừng cãi nhau với cô ta, anh về trước đi, tan làm em sẽ tìm anh.”
Hoàng Linh sợ phiền phức nên vội vàng đẩy Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên ngay khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của em gái, anh không muốn em gái xấu hổ nên định rời khỏi đây trước, đợi đến khi em gái tan sở.
Không ngờ vào lúc này, Lý Dung lên tiếng: “Hoàng Linh, cô không cần phải đợi, bây giờ cô có thể nghỉ làm.”
Hoàng Linh nghe xong giật mình: “Chị Lý, còn chưa đến giờ tan làm.”
“Cô không cần phải đợi tan làm, từ nay trở đi cô không cần phải đến làm việc nữa, cô bị sa thải.”
Lý Dung nói một cách khinh khỉnh.
Hoàng Linh nghe vậy thì ngẩn ra, tìm việc không dễ, mấy ngày nữa sẽ khai giảng, nên mấy ngày này cô vẫn có thể kiếm được chút tiền.
“Tôi thấy cô cũng chỉ là một quản lý mà thôi, lấy tư cách gì mà sa thải em gái tôi?”
Hoàng Thiên hỏi Lý Dung.
“Thằng đần, cậu có biết bạn trai tôi là ai không? Chỉ cần tôi nói một câu đuổi việc em gái cậu, em gái cậu sẽ không thể làm việc ở đây nữa, hiểu không?”
Lý Dung rất tự hào về bạn trai của cô ta.
“Cục cưng, đang cãi nhau cái gì vậy, đây là ai?”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ đi tới.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục, dài và trắng, ôm lấy Lý Dung khi đi tới.
Lý Dung ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng, nhìn Vũ Đăng với một cái nhìn ngưỡng mộ: “Anh Vũ, người này là anh trai Hoàng Linh.
Anh phải nhanh chóng đuổi việc Hoàng Linh, vừa nhìn thấy cô ta, em đã rất bực mình.”
“Hả?”
Vũ Đăng nheo mắt, nhìn Hoàng Thiên, khịt mũi.
Làm quản lý sảnh của nhà hàng này, Vũ Đăng đã từng nhìn thấy bất kỳ người nào, cho nên khi nhìn quần áo của Hoàng Thiên, đáy lòng anh ta rất coi thường.
“Chẳng phải Hoàng Linh làm việc rất chăm chỉ sao, sao lại sa thải cô ấy?”
Vũ Đăng liếc nhìn Hoàng Linh một cách thèm thuồng, anh ta từ lâu đã muốn dùng quy tắc ngầm với Hoàng Linh, nhưng anh ta vẫn chưa có cơ hội.
Lý Dung nghe vậy rất khó chịu: “Có rất nhiều lý do, chỉ là em không thích cô ta cú lượn lờ trước mặt em.”
Vũ Đăng không nói gì, Hoàng Linh vì lý do này mà bị đuổi việc cũng có chút không hợp lý.
Hơn nữa, Vũ Đăng chưa có được Hoàng Linh thì vẫn thấy tiếc.
Thấy Vũ Đăng không lên tiếng, Lý Dung tức giận: “Hừ, anh xem trọng cô ta rồi đúng không? Chắc chăn rồi, đàn ông không phải thứ tốt, luôn có mới nới cũ “Không có, không có, ha ha, cục cưng đừng giận! Cô ta là cái thá gì chứ, anh sẽ ngay lập tức sa thải cô ta.”
Tôn Thành cười ha hả nói với Hoàng Linh: “Đến phòng tài vụ nhận lương, cô có thể về nhà rồi”
“Hôm nay bị trừ lương. Cho cô chừa cái tội cứ thích đi lung tung, hừ hừ”
Lý Dung vui vẻ nói với Hoàng Linh.
Hoàng Linh cúi đầu không nói lời nào, trong lòng vô cùng buồn bực.
Ngay khi cô định đi đến phòng tài vụ, Hoàng Thiên đã ngăn cô lại.
“Em đừng buồn, lời bọn họ nói không tính.”
Hoàng Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô phát hiện anh trai mình lúc này hình như khác xưa rất nhiều, nhưng cô cũng không rõ khác biệt ở đâu.
Vũ Đăng sau khi nghe xong lời này, không nhịn được mà cười nhạo, nói: “Lời tôi nói không tính, chẳng lẽ lời anh nói mới tính?”
“Ha ha, thằng ngốc này đúng là biết cách chọc cười người khác, anh Vũ của tôi là quản lý trưởng của nhà hàng, thế mà anh lại nói lời nói của anh ấy không tính.”
Lý Dung cười lăn cười bò, nhìn Hoàng Thiên như một kẻ ngốc.
“Anh à, không sao đâu, anh đi trước đi.
Em sẽ rời đi sau khi nhận lương.”
Hoàng Linh trầm giọng nói với Hoàng Thiên, cô cảm thấy đau khổ khi thấy Tôn Thành và Lý Dung chế nhạo anh trai mình như thế này.
“Bọn họ mới là người nên đi.”
Hoàng Thiên thẳng thừng nói, giữ chặt cánh tay Hoàng Linh không cho cô nhúc nhích.
“Được rồi, được rồi, mau cút ra khỏi đây, chỗ này không chào đón mấy người.”
Tôn Thành sốt ruột xua tay với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên phớt lờ Vũ Đăng và hỏi Hoàng Linh: “Em gái, em có số điện thoại của sếp ở đây không?”
“Dạ có.”
Hoàng Linh gật đầu, nhưng không biết Hoàng Thiên định làm gì.
“Làm sao, lại còn muốn tố cáo với ông chủ sao? Để tôi nói anh nghe nè, vô dụng thôi, loại rác rưởi như anh, ông chủ của chúng tôi không có thời gian để ý đến.”
Lý Dung chế nhạo Hoàng Thiên.
“Em gái, gọi điện thoại cho ông chủ của nhà hàng này đi, bảo anh ta đến ngay lập tức, anh muốn mua lại nhà hàng hải sản này.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
“Hả?”
Hoàng Linh ngẩn người, nhưng cô vẫn gọi điện cho ông chủ.
Vũ Đăng và Lý Dung đều sững người trong giây lát, nhưng ngay sau đó họ bật cười.
“Ha ha, buồn cười quá đi mất.”
“Anh Vũ, không ổn rồi, em sắp bị thằng ngu này chọc cười đau bụng rồi.”
Hoàng Thiên coi như không nghe thấy, liền đưa Hoàng Linh đến đây đợi chủ nhà hàng đến Chưa đầy một phút, ông chủ đã xuống nhà.
“Tôi họ Phùng, xin hỏi có phải là anh muốn mua lại nhà hàng hải sản của tôi phải không?”
Ông chủ Phùng rất hỏi Hoàng Thiên một cách rất lịch sự.
“Ông chủ không cần để ý đến anh ta, chỉ là một người bị tâm thần mà thôi.”
“Đúng thế, ông chủ nhìn bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của anh ta đi.”
Tôn Thành và Lý Dung đứng cạnh nhau, bộ dáng nịnh nọt nhắc nhở