Nhìn thấy Hoàng Thiên bình tĩnh, ung dung như vậy, Tường Vy cảm thấy bản thân thật nhục nhã.
Chẳng lẽ bản thân không hề có chút khí thế nào sao? Cuộc chiến ác liệt sắp xảy ra, sao Hoàng Thiên có thể ngồi đó mà cười?
Tường Vy càng ngày càng buồn bực, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói: “Cậu Thiên, tôi biết cậu thực sự có tài, nhưng Tường Vy tôi cũng không phải là đồ bỏ đi!
Cậu ra tay đánh bại tôi trước thì tùy cậu xử lý tôi sao cũng được!”
Nhìn thấy dáng vẻ quật cường của Tường Vy như thế này, Hoàng Thiên cười, nói với cô: “Cô có thể đi, tôi sẽ không làm khó cô.
Cái gì?
Tường Vy cho rằng mình đã nghe nhầm rồi, Hoàng Thiên thế mà lại tha cho cô?
Suy nghĩ kỹ, Tường Vy mới hiểu rõ, thì ra là trước đó mình đã giúp vợ của Hoàng Thiên, cho nên Hoàng Thiên vẫn còn nể tình.
Nhưng Tường Vy cũng không cần ân huệ này, cô đã xác định rõ mục đích của mình, cô muốn khống chế được Hoàng Thiên, mang về Hà Nội cho Tiêu Đông Mai.
“Tôi sẽ không đi! Cậu Thiên hãy xuất chiêu đi, đánh bại tôi rồi, cậu muốn xử lý như thế nào cũng được. Nếu như bị tôi đánh bại, cậu phải theo tôi về Hà Nội gặp bà chủ!”
Tường Vy lạnh lùng nói với Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên cũng không nói gì, cô gái này thật sự rất mạnh mẽ.
“Tôi đã nói rồi, sẽ không ra tay với cô, hôm nay tôi nợ cô một ân tình, thả cho cô đi, hai chúng ta xem như không ai nợ ai nữa.”
Hoàng Thiên thấp giọng nói với Tường Vy.
“Tôi đâu có muốn nhận ân tình này.”
Tường Vy khẽ hét lên một tiếng, rồi bất ngờ tiến lại gần Hoàng Thiên, vung tay lên xông thẳng vào đầu anh.
Gì thế này!
Tường Vy cảm thấy rất nhục nhã, một chiêu ác liệt như vậy mà lại bị Hoàng Thiên dễ dàng đỡ được sao?
Hơn nữa bàn tay vàng ngọc của cô cũng bị Hoàng Thiên nắm chặt, trong lòng cô nổi lên một cảm giác kinh hoàng.
“bi chết đi!”
Tường Vy vừa xấu hổ vừa buồn bực, dùng tay còn lại đánh về phía Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đơn giản khóa chặt cả hai †ay cô, sau đó xoay cả hai tay cô ra phía sau.
“Tường Vy, là con gái cô đừng bạo lực như vậy có được không? Nghe tôi nói một câu, quay về Hà Nội đi.”
Hoàng Thiên thản nhiên cười nói.
Tường Vy cảm thấy cực kỳ nhục nhã, hai cánh tay cô đều bị Hoàng Thiên khống chế, còn bẻ ngược ra sau lưng, tư thế này cực kỳ khó chịu.
“Bớt nói nhảm đi! Cậu đang giở trò lưu manh sao? Mau buông tay tôi ral”
Tường Vy tức giận quát lên.
Thế nhưng Hoàng Thiên vẫn không thả ra, nếu cô không đồng ý trước, Hoàng Thiên sẽ không buông tay cô.
“Thả ra cũng được, nhưng cô phải dồng ý với tôi trước, không đánh nhau với tôi nữa.”
Hoàng Thiên cười nói.
Trong lòng Tường Vy cực kỳ buồn bực, cô cảm thấy chẳng giống như là một cuộc quyết đấu gì cả, mà thực ra chỉ là một trò giỡn mà thôi, là cô đang bị Hoàng Thiên trêu chọc.
“Cậu thả tôi ra trước rồi nói! Hừ, siết tay người ta đau muốn chết, lá gan của cậu không nhỏ nhỉ, dám động tay động chân với tôi như vậy trước mặt bà xã cậu!”
Tường Vy bực bội nói.
Hoàng Thiên toát mồ hôi, thầm nghĩ Tường Vy cũng biết châm ngòi, đốt nhà quá đi chứ, chiêu này xem như là khiêu khích chia rẻ, gây lục đục nội bộ sao?
“Tôi không có động tay động chân với cô, chỉ là tôi đang khuyên chị dừng tay lại.”
Hoàng Thiên giải thích một chút, vội vàng thả Tường Vy ra.
Tường Vy biết đánh nhau với Hoàng Thiên lần nữa, cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục nhã, đành đứng ở bên đỏ mặt, không nói câu nào.
“Quay về báo với Tiêu Đông Mai, Hoàng Thiên tôi nói, bảo bà ta sau này đừng xen vào chuyện của tôi nữa! Nếu không, tôi sẽ đích thân tìm đến cửa đánh bà già đó!”
Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống, nói rõ từng câu từng chữ với Tường Vy.
Khiến Tường Vy cứng họng cả kinh, cậu Thiên này cũng thật quá kiêu ngạo?
Trong suy nghĩ của Tường Vy, bà chủ Tiêu Đông Mai chính là sự tồn tại rất đáng sợ, chỉ cần người nào dám đắc tội với Tiêu Đông Mai, toàn bộ đều sẽ có kết cục không tốt đẹp gì cho lắm.
Nhưng cậu Thiên này vậy mà dám gọi Tiêu Đông Mai như vậy, không muốn sống nữa sao?
“Cậu chắc chắn muốn tôi nói như vậy?”
Tường Vy kinh ngạc hỏi Hoàng Thiên.
“Báo với Tiêu Đông Mai như vậy, không xót một chữ.”
Sau khi quăng lại câu nói đó, Hoàng Thiên nắm chặt tay Lâm Ngọc An rời khỏi căn phòng.
Để lại cho Tường Vy sự hoảng sợ, ngơ ngác đứng ở nơi đó.
“Chị Tường Vy, đưa bọn em đi bệnh viện đi…”
Văn Long cầu xin một cách yếu ớt.
Tường Vy càng nhìn Văn Long càng tức, cô cảm thấy nếu không phải do Văn Long quá phô trương, thì sự việc sao có thể thành ra nông nổi này.
“Không phải cậu có bản lĩnh sao? Không phải cậu muốn đối phó với Hoàng Thiên sao? Bây giờ biết đi cầu xin người khác rồi?”
Tường Vy giận dữ hỏi Văn Long.
Văn Long cũng hối hận không thôi, sớm biết sẽ như thế này, chi bằng nghe theo sự sắp xếp của Tường Vy, đã không bị Hoàng Thiên đập gãy nát hết cả chân tay, dường như trở thành một tên phế nhân.
“Chị Tường Vy, sau này tôi đều nghe theo lời chị được không? Mau đưa bọn em đến bệnh viện đi, đau muốn chết em rồi.” Văn Long toát mồ hôi lạnh, năn nỉ cô.
“Cậu tự nghĩ cách đi!” Tường Vy giậm chân, không thèm để ý đến Văn Long,