Hoàng Thiên nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tường Vy, không thể nói rõ tư vị trong lòng mình lúc này.
Nếu như không phải vì giúp cho anh, Tường Vy đã không bị Tiêu Đông Mai hại thành ra như thế này: “Cô bị trúng độc rồi sao?”
Hoàng Thiên lo lắng hỏi.
“Ừm”
Tường Vy nhẹ nhàng gật đầu.
“Cô đừng sợ, tôi đưa cô về ngoại ô phía Tây Hà Nội, chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Hoàng Thiên an ủi Tường Vy, sau đó đỡ cô đứng lên.
Tường Vy miễn cưỡng đứng dậy, cơ thể đã vô cùng suy yếu.
“Cậu chủ nghe lời tôi, không có cách gì nữa đâu, tôi biết rõ kịch độc trêи con dao mà bà chủ phóng đến, bệnh viện cũng không thể chữa khỏi loại độc này.”
Tường Vy lắc lắc đầu, tuyệt vọng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong lời này, trái tim khế run rẩy. Lời của Tường Vy rõ ràng là đã khẳng định, lẽ nào thật sự là như thế sao?
Nếu như là thật, vậy thì không phải là Tường Vy đang giương mắt chờ chết hay sao?
Tuy thời gian tiếp xúc với Tường Vy không quá nhiều, nhưng Hoàng Thiên là người trọng tình nghĩa, lúc này Tường Vy đã liều mạng giúp anh, mới thành ra tình cảnh như lúc này, Hoàng Thiên đương nhiên không thể lạnh lùng không quan tâm đến sống chết của Tường Vy được.
“Cô yên tâm đi, chỉ cần còn một cơ hội sống sót duy nhất, tôi chắc chắn sẽ không để chị phải ra đi đâu.”
Hoàng Thiên nhìn Tường Vy đang nằm trong lòng mình, kiên định nói.
Tường Vy cười biết ơn Hoàng Thiên, lại không nói thêm điều gì.
Hoàng Thiên biết đến cả bệnh viện cũng không thể giải được loại độc mà Tường Vy đã trúng, trong lòng anh vô cùng sốt ruột, làm sao có thể chậm trễ ở đây thêm nữa?
“Vũ Thanh, ở đây giao hết cho anh, tôi đưa Tường Vy đi trước.”
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
“Vâng thưa cậu chủ, tôi phái hai người nữa đi bảo vệ cho cậu.”
Vũ Thanh nói xong liền chỉ định hai trợ thủ đắc lực của mình đi theo bảo vệ cho Hoàng Thiên.
Lần này Hoàng Thiên không từ chối, anh cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có hai người đi theo bảo vệ cũng tốt, tránh cho gặp quá nhiều phiền phức.
Sau khi đỡ Tường Vy đi ra khỏi rừng cây, Hoàng Thiên đỡ cô lên xe, sau đó lái xe rời khỏi nơi này.
Hai người đàn em kia lái một chiếc xe riêng, đi phía sau xe của Hoàng Thiên.
“Tường Vy, cô có biết chỗ nào có thể chữa khỏi độc tố trong cơ thể của chị không?”
Hoàng Thiên vừa lái xe, vừa hỏi Tường Vy đang ngồi ở ghế sau.
Tường Vy yếu ớt cười khổ một tiếng, nói với Hoàng Thiên: “Trêи đời này chỉ có một người có thể giải được loại độc này, chất độc mà bà chủ tẩm lên phi đao chính là mua từ người đó.”
“Người kia tên là gì?”
Hoàng Thiên nghe xong thì mắt liền sáng lên, lập tức hỏi Tường Vy.
“Người kia tên là Đào Văn Lâm, định cư trong thôn Sơn, ông ta được mệnh danh là vua của những loại thuốc, đúng thật là vô cùng thông thuộc những loại cây thuốc.”
Tường Vy giới thiệu cho Hoàng Thiên.
“Đây không phải là rất tốt sao, vậy thuốc độc chính là do ông ta điều chế ra, chắc chắn ông ta sẽ có cách giải nó cho cô.”
Trong lòng Hoàng Thiên như đã thở phào nhẹ nhõm, nói với Tường Vy.
“Nhưng mà người kia lại ham tài háo sắc, †ôi sợ ông ta sẽ nhân cơ hội mà chặt chém chúng ta.”
Tường Vy rất lo lắng nói với Hoàng Thiên.
“Chẳng qua là một chút tiền thôi, ông ta muốn bao nhiêu thì cứ đưa bấy nhiêu là được.” Hoàng Thiên vô cùng điềm tĩnh nói.
Tường Vy hạn hán cả lời, cô thiếu chút đã quên, cậu Hoàng Thiên có thể thiếu chút tiền này sao chứ? Sợ là cậu chủ cái gì cũng thiếu chỉ duy nhất không thiếu tiền.
May là thôn Sơn mà lão vua của những loại thuốc Đào Văn Lâm kia đang ở cách chỗ này không tính là xa, chỉ hơn hai trăm km mà thôi.
Hoàng Thiên lái xe đi theo sự chỉ dẫn của Tường Vy, lái xe xuyên đêm đến thôn Sơn đó, lúc đến được nơi đã là nửa đêm rồi.
Đây là một nói vô cùng hoang sơ và hẻo lánh, nếu như không phải là Tường Vy đã bị trúng độc, thì sợ là cả đời này Hoàng Thiên cũng sẽ không đi đến chỗ này.
Dừng xe một con đường đất đầu thôn, Hoàng Thiên đưa mắt nhìn một lượt, vị trí của thôn Sơn này vừa hay dựa lưng vào một tòa núi lớn, trước mặt còn có sông, sau lưng là núi, trước mặt là nước, là một nơi đẹp đế như một bức tranh thủy mặc.
Hai người đội viên đặc chiến kia cũng đi theo phía sau Hoàng Thiên, lúc này bọn họ đã dừng xe, canh giữ sát sao ngay bên cạnh Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cảm thấy như thế có chút hơi khoa trương, ở đây thì có nguy hiểm quái gì được cơ chứ, thật sự thì làm như thế chẳng cần thiết.
“Hai người về xe nghỉ ngơi đi.”
Hoàng Thiên nói với hai người kia.
“Cậu chủ, anh Thanh đã dặn dò, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho cậu”
Một người khó xử mở miệng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong liền cười, nói với anh ta: “Ở đây cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm đâu.”
“Vậy được thôi cậu chủ.”
Hai người gật đầu đồng ý, trở về trong xe.
Hoàng Thiên đỡ Tường Vy, đi về một ngôi nhà nông thôn còn đang sáng đèn.
Đã hơn mười giờ đêm rồi, cuộc sống về đêm của người trong thôn Sơn không quá phong phú, đa số mọi người đều đã say giấc từ lâu.
Nhưng căn nhà kia lại vẫn còn rất náo nhiệt.
Trong phòng đặt hai bàn mạt chược, những người nam nữ trêи bàn vô cùng sôi nổi ra quân, bên cạnh cũng có không ít người đang vây lại xem náo nhiệt.
Tường Vy cũng chỉ biết Đào Văn Lâm ở trong thôn Sơn, cô cũng chưa từng tới đây, không biết ngôi nhà nào mới là nhà của ông ta.
Cho nên Hoàng Thiên cũng chỉ đành đi nghe ngóng một chút, anh đỡ Tường Vy, đi vào ngôi nhà còn đang sáng đèn này.
Trong thôn Sơn nho nhỏ này, tất cả mọi người trong thôn đều là người quen, nửa đêm