Không chỉ có một số thanh niên thích chế giễu mà ngay cả Trương Lan Hương cũng đi qua.
“Ha ha, mọi người xem một chút đi, vẫn là giả bộ như vậy, cậu thì gọi cho ai được chứ?”
Trương Lan Hương hỏi Hoàng Thiên một cách mỉa mai.
“Bác không cần lo lắng, ngày mai tôi sẽ cho Trương Vĩ tiến vào Công ty Quốc tế Toàn Cầu”
Khuôn mặt Hoàng Thiên không có biểu cảm gì, anh tìm số được Lương Mạnh Bắc trích dẫn trong sổ địa chỉ.
“Chậc chậc chậc, xem đi, Đặng Nam là trưởng phòng dự án quốc tế thế giới, cái gì cậu ấy còn không làm được, thì cậu có thể làm được sao?”
Trương Lan Hương chế nhạo.
“Chị, đừng để ý đến cậu ta, tính cậu ta vốn là như vậy. Năng lực không bằng ai nhưng lại thích phô trương, sau này em xem rốt cuộc cậu ta sẽ thế nào!”
Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, tức giận nói.
“Ha ha, đừng ngăn cản cậu ta, có thể cậu ta sẽ làm được đấy.”
Trần Giang cười và chế nhạo.
Đặng Nam cũng muốn chế nhạo Hoàng Thiên, nhưng anh ta nghĩ đến mối quan hệ của Hoàng Thiên với ông Tư Long thì anh ta lập tức mất hết can đảm.
Hoàng Thiên phớt lờ những người này và gọi điện thoại cho Lương Mạnh Bắc.
“Anh Lương, tôi muốn sắp xếp cho một người làm việc ở Quốc tế Toàn Cầu.”
“Chào cậu chủ, ngày mai để cậu ta đến công ty làm là được.”
“Ừm”
Hoàng Thiên cúp điện thoại.
“Ha ha, chuyện này kết thúc rồi sao?”
Trần Giang gần như bật cười.
“Ừ, kết thúc rồi” Hoàng Thiên cất điện thoại.
“Cậu giỏi lắm đó Hoàng Thiên. Thật tiếc khi không phải là một diễn viên, diễn cứ như thật”
Lương Mạnh Bắc là ai? Chủ tịch lớn như vậy, chẳng lẽ còn phải nghe theo cậu sao? Còn có thể hài hước hơn chuyện này được không?”
Những người có mặt nghe đến đó thì bật cười.
Trương Định khinh thường nhìn Hoàng Thiên, nghĩ rằng thật đáng xấu hổ khi cháu gái mình tìm được một người chồng kỳ lạ như vậy.
Mặc dù Trương Công Điền luôn cảm nắng, nhưng lão nhân gia không thể tin được chuyện này, liên tục ngồi ở nơi đó lắc đầu.
Đúng lúc này, Lâm Ngọc An đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Không nói lời nào, Lâm Ngọc An đứng dậy đi tới cửa, mở cửa bước vào hành lang.
Thấy biểu hiện của Lâm Ngọc An không bình thường, anh cũng bước ra ngoài.
“Ngọc An, có chuyện gì vậy?”
“Không phải việc của anh, anh bớt xen vào chuyện người khác đi.”
Nói xong, Lâm Ngọc An bước nhanh xuống lầu.
Hoàng Thiên nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng đi theo.
“Đừng đi theo tôi!”
Lâm Ngọc An hét lên.
Hoàng Thiên không còn cách nào khác là dừng bước, anh phát hiện lần này vợ anh thực sự rất lo lắng, anh không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Ngọc An nhanh chóng đi xuống lầu, vẫy một chiếc taxi rồi vội vàng rời đi.
Hoàng Thiên phải trở về nhà, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.
“Ngọc An làm gì vậy?”
Trương Lan Phượng hỏi Hoàng Thiên.
“Cô ấy không nói.”
“Đúng vậy, con bé dù có chuyện gì cũng không thể nói cho cậu biết, dù sao cũng vô dụng!” Trương Lan Phượng châm chọc nói.
“Tôi nói này em rể, đừng đổi chủ đề. Cậu tiếp tục giả vờ gọi điện cho chủ tịch Lương đi. Chúng tôi rất muốn học hỏi kỹ năng diễn xuất của cậu, ha ha!”
Một số bạn trẻ cũng chế nhạo, chờ đợi một màn kịch hay.
Nếu trước khi Lâm Ngọc An rời đi, Hoàng Thiên cũng lười để ý đến bọn họ, dù sao anh cũng đã bị chế nhạo nhiều đến mức quen rồi.
Nhưng bây giờ Hoàng Thiên đang rối bời, lo lắng cho vợ, bị những người này làm cho thật khó chịu.
“Tôi sẽ lập tức mời Lương Mạnh Bắc tới đây, bảo ông ấy đích thân nhận Trương Vĩ, như thế thì các người có thể câm mồm được rồi đúng không!”
Hoàng Thiên nhìn xung quanh những người này chế nhạo mình, lớn tiếng nói, sau đó gọi Lương Mạnh Bắc.
Đột nhiên, không ai nói một lời.
Trần Giang, người vừa rồi cười hả hê nhất cũng cứng miệng, tự hỏi liệu Hoàng Thiên có thể thực sự gọi chủ tịch Lương đến đây không?
Nhưng cô ta đã nhanh chóng xua tan ý định đó. Lương Mạnh Bắc là ai chứ, sao có thể nghe tên phế vật như Hoàng Thiên? Trừ khi mặt trời mọc đẳng tây!
“Ha ha, vậy chúng ta chờ kịch hay đi.
Công ty Quốc tế Toàn Cầu cách đây không xa, cách mười phút lái xe. Chờ chủ tịch Lương đến thăm Hoàng Chém Gió của chúng ta đi, hahaha.” Trần Giang cười nói.
Ngoại trừ Trương Công Điền và Trương Lan Phượng, mọi người có mặt đều cười với Trần Giang.
Hoàng Thiên mặc kệ bọn họ, vẫn nghĩ tới hành vi bất thường của Lâm Ngọc An vừa rồi.
Không mất mười phút trước khi chuông cửa vang lên.
“M* kiếp, chẳng lẽ thật sự đến sao?”
Không biết ai bật ra một câu.
Trần Giang cười, vặn chiếc eo con kiến tới mở cửa: “Làm sao có khả năng, chắc là chị Ngọc An trở về?”
Trước khi những lời thứ hai nói xong, Trần Giang há miệng thành hình chữ O, hoàn toàn chết lặng.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh †ề đứng ở cửa, người đàn ông này đổ mồ hôi và thở hổn hển, hình như đang chạy lên lầu.
Đó là Lương Mạnh Bắ!
c “Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Lương Mạnh Bắc mỉm cười khiêm tốn với Trần Giang và gật đầu, sau đó đi thẳng đến chỗ Hoàng Thiên.
Trừ Hoàng Thiên, tất cả những người ở đây đều há hốc mồm kinh ngạc.
Không ai là không biết Lương Mạnh Bắc, vị chủ tịch này thường xuyên xuất hiện trêи TV và thậm chí lần nào cũng được tháp tùng bởi các lãnh đạo quan trọng của thành phố?
Trước khi mọi người bình tĩnh lại, Lương Mạnh Bắc đã thực hiện một động thái khiến họ càng ngạc nhiên hơn.
Ông ấy hơi cúi đầu, lễ phép nói với Hoàng Thiên: “Xin lỗi cậu chủ Hoàng, tôi đến chậm.”
“Ừm/ Hoàng Thiên chỉ khẽ ậm ừ, trêи mặt không có biểu cảm gì.
Không phải chứ, có cần phải khoa trương đến vậy không!
Vài người trẻ tuổi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Thiên lúc này, ánh mắt gần như rơi xuống đất.
Đây là chủ tịch của Tập đoàn quốc tế toàn cầu Lương Mạnh Bắc, nhưng ai có thể ngờ được ông ấy lại lập tức chạy sang đây.
Nhưng Hoàng Thiên thì có vẻ như cảm thấy chuyện Lương Mạnh Bắc đến đây là rất bình thường, đây là tình huống gì?
Sau khi kinh ngạc, cuối cùng Trương Công Điền cũng định thần lại, nhanh chóng đứng dậy nói với Lương Mạnh Bắc: “Chủ tịch Lương, mau ngồi xuống đi?”
Trêи thực tế, Lương Mạnh Bắc rất bối rối, ông ấy biết tất cả những người có mặt đều có liên quan đến cậu chủ, ông không dám xúc phạm ai trong số họ.
Xem ra Trương Công Điền đã khá lớn tuổi, chắc hẳn là bề trêи của Hoàng Thiên, Lương Mạnh Bắc Giáp làm sao dám từ chối?
“Ông đừng khách sáo, tôi đứng nói chuyện là được rồi.”
Lương Mạnh Bắc cho Trương Công Điền một nụ cười lịch sự.
Trương Công Điền không biết phải nói gì, rốt cuộc thì vấn đề công việc của cháu trai ông ấy đều phụ thuộc vào Lương Mạnh Bắc.
“Ông Lương, đây em con ông chú của tôi, ông thu xếp công việc là được.”
Hoàng Thiên lúc này chỉ vào Trương Vĩ nói với Lương Mạnh Bắc.
“Được, được.”
Lương Mạnh Bắc vội vàng gật đầu, đi tới trước mặt Trương Vĩ, cười nói: “Vị cậu chủ này đúng là nhân tài! Làm phó tổng giám đốc đi, ngày mai đi làm ở công ty.”
Phịch.
Trương Định nghe xong lời này, mềm nhũn hai chân, ngồi trêи mặt đất.
Ông ta đứng lên một cách gượng gạo, khuôn mặt Trương Định tràn đầy tươi cười nói với Lương Mạnh Bắc: “Chủ tịch Lương đừng đùa, con trai của tôi vừa mới tốt nghiệp, làm sao có tư cách làm phó tổng giám đốc?”
“Không sao đâu, em họ của cậu chủ Hoàng, nhất định phải có tương lai!” Lương Mạnh Bắc nhìn Trương Định đang cứng họng, sau đó nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ Hoàng, vậy tôi về trước nhé?
“Về đi”
Hoàng Thiên nói một cách thản nhiên.
Lương Mạnh Bắc