“Cậu, cậu Hoàng Thiên… tôi không biết lời này của cậu là có ý gì”
Đào Văn Lâm vẫn còn đang giả vờ hồ đồ, một bộ dạng rất vô tội trước mặt Hoàng Thiên.
“Quỳ xuống.”
Hoàng Thiên chỉ chỉ xuống mặt đất, ý bảo Đào Văn Lâm quỳ xuống.
Quỳ xuống?
Đào Văn Lâm nghe xong lập tức trừng lớn con mắt, ông ta không ngờ rằng Hoàng Thiên lạo có thể đưa ra yêu cầu như vậy.
Bản thân ông ta dù thế nào đi nữa thì cũng được mệnh danh là dược vương đấy, là người có thân phận, tuy sống trong một làng núi nhỏ, nhưng cũng được xem như có tiếng tăm…
Làm sao có thể tùy tiện quỳ xuống trước mặt người khác chứ? Vậy sau này còn mặt mũi đâu mà gặp người †a?
Trong lòng Đào Văn Lâm nghĩ đến những thứ này, thật sự hận Hoàng Thiên đến ngứa răng.
“Cậu Hoàng Thiên, cậu thật là quá đáng, tôi cũng đã có tuổi rồi, vậy mà cậu còn bảo tôi quỳ xuống dưới chân cậu?”
Đào Văn Lâm trợn tròn mắt, bộ dạng không phục.
“Mẹ kiếp, bảo ông quỳ thì ông cứ quỳ, còn tiếp tục dây dưa dong dài nữa thì cắt luôn cái chân chó của ông!”
Một đội viên đặc chủng mắng to một câu, hung hăng đá vào khớp chân của Đào Văn Lâm.
“Bịch bịch” một tiếng, Đào Văn Lâm trực tiếp quỳ thẳng xuống trước mặt Hoàng Thiên.
“Còn mày nữa, mày cũng quỳ luôn!”
Đội viên đặc chủng chỉ vào Đào Quốc Vũ, ra hiệu cho anh ta cũng quỳ xuống.
Đào Quốc Vũ không dám lề mề, thành thành thật thật cùng với cha anh ta quỳ xuống dưới chân Hoàng Thiên.
“Ông đã sớm nói cho Tiêu Đông Mai biết, tôi đến chỗ này à?”
Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi Đào Văn Lâm, hiện giờ anh đã nhận ra được, chắc chắn Đào Văn Lâm đã lén lút báo cáo tình hình cho Tiêu Đông Mai.
Nếu không, Tiêu Đông Mai cũng sẽ không xuất hiện, càng sẽ không phái bốn tay súng băn tỉa tới đây.
Nếu đã phái ra bốn tay súng bắn tỉa, rất rõ ràng là đã biết Hoàng Thiên ở đây.
“Không có, tôi không có nói cho bà ta biết…”
Đào Văn Lâm lắp bắp ngụy biện, lão già này cũng biết nếu như bản thân ông ta mà thừa nhận, chắc chắn sẽ bị Hoàng Thiên trừng trị rất thảm.
“Tôi hỏi ông một lần nữa, ông có nói cho bà ta biết hay không?”
Hoàng Thiên vừa nói xong, thì cúi xuống đất nhặt lên một cục gạch, cầm trong tay.
Cái này, cái này…
Đào Văn Lâm cực kỳ đau đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ Hoàng Thiên muốn dùng cục gạch này đập mình hay sao?
Nếu thừa nhận, chắc chắn sẽ rất thê thảm, Đào Văn Lâm biết rõ đạo lý này, nên lão già này dự định cho dù có bị đánh đến chết cũng không thừa nhận.
“Tôi không có nói cho bà ta biết! Hoàng Thiên, làm người thì phải hiểu có ơn tất báo, tôi cũng đã giải độc cho người phụ nữ của cậu rồi, cậu không báo đáp tôi còn chưa tính, còn ép tôi như vậy là thế nào?”
Sức lực Đào Văn Lâm quay lại, quỳ gối nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chỉ trích Hoàng Thiên.
Bốp!
Hoàng Thiên một chút cũng không nương tay, mạnh mẽ đập cục gạch vào trêи đầu Đào Văn Lâm.
“A”
Đào Văn Lâm đau đến mức hét thảm một tiếng, xoay người ngã xuống đất.
“Ông có can tâm tình nguyện giải độc cho cô ấy sao? Ông và con của ông có tâm tư gì, trong lòng không nghĩ đến hả?”
Hoàng Thiên tức giận quát lớn.
Đào Văn Lâm đã bể đầu chảy máu, té trêи mặt đất run lẩy bẩy.
Ông ta bị Hoàng Thiên hỏi đến mức không thể nào phản bác được, lúc trước đúng là nổi lên sắc tâm với Tường Vy, có ý muốn quấy rối cô ta.
“Lấy thêm cho tôi một viên gạch khác đi, nếu lão già này không thành thật nói rõ thì tôi sẽ đập đến khi nào ông ta nát đầu mới thôi!”
Hoàng Thiên nói với một đội viên đặc chủng.
“Vâng!”
Đội viên đặc chủng quay người lấy bốn viên gạch ngay trong sân, mang đến trước mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lại cầm lên một viên gạch, chuẩn bị đập vào đầu Đào Văn Lâm thêm một cái nữa.
Thế nhưng làm Đào Văn Lâm sợ đến muốn tiểu trong quần, đập một cái, đầu cũng đã sắp bể, nếu thêm một cái nữa còn không phải sẽ chết hay sao…?
“Đừng, đừng, đừng, cậu Hoàng Thiên, tôi sẽ nói thật cho cậu biết!”
Đào Văn Lâm sợ đến mức đang đứng dậy lại tiếp tục quỳ xuống, dùng chút sức xua tay với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không tiếp tục đập lão già này, chỉ lạnh lùng theo dõi ông ta.
Đào Văn Lâm biết nếu không trung thực là không được, nhanh chóng run rẩy nói: “Lúc trước tôi lén lút gọi điện thoại cho bà Tiêu, nói cho bà ta biết cậu đang ở nhà tôi để bà ta tới đây xử lý cậu.”
“Ông có biết hiện giờ Tiêu Đông Mai đang ở đâu hay không?”
Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm lắc đầu thật mạnh: “Cậu Hoàng Thiên, tôi thật sự không biết…! Nếu tôi nói dối cậu, tôi sẽ chết không được toàn thây.
Hoàng Thiên nghe lời nói và quan sát sắc mặt của ông ta, phát hiện Đào Văn Lâm vội đến mức sắp khóc, biết lão già này có lẽ không dám nói dối.
Hơn nữa Tiêu Đông Mai lại xảo quyệt như vậy, chắc hẳn sẽ không dễ dàng tiết lộ hành tung của mình cho Đào Văn Lâm.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên nói với hai đội viên đặc chủng: “Áp hai cha con qua một bên, để cho bọn họ nhớ lâu hơn một chút.”
“Vâng!”
Hai đội viên đồng thời trả lời, xách Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ như xách con gà con đến chân tường, hung hăng dạy dỗ bọn họ.
Âm thanh gào khóc thảm thiết thỉnh thoảng truyền đến, Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ bị đánh thê thảm, cuối cùng bọn họ cũng biết Hoàng Thiên đáng sợ như thế nào.
Bây giờ Hoàng Thiên có hơi nổi giận, từ sau khi Tiêu Đông Mai xuất hiện, trong lòng của anh vẫn hỗn loạn.
Lúc này trong lòng Hoàng Thiên có linh cảm, nếu như không nhanh chóng đối phó Tiêu Đông Mai đáng chết này, nói không chừng sẽ còn có chuyện gì đó xảy ra!
Nhùn bốn tay súng bắn tỉa đang bị trói, Hoàng Thiên biết, chỉ có thể từ trong miệng bốn người này mới