Tay súng đứng đầu nói đến đây, chợt không dám lên tiếng nửa nữa, sợ sẽ chọc giận Hoàng Thiên.
Chết tiệt!
Hoàng Thiên tức giận đến nghiến răng, Tiêu Đông Mai thật quá ghê tởm.
Lúc này bà ta lại không có ở đây, trong lòng Hoàng Thiên trầm xuống, anh có chút dự cảm không hay.
Trong đầu Hoàng Thiên bây giờ, lo lắng nhất là cho vợ Lâm Ngọc An, anh vội vàng rút điện thoại ra, gọi cho Lâm Ngọc An.
Nhưng điện thoại vẫn không có ai nghe máy, Hoàng Thiên lại gọi điện cho Trương Lan Phượng, nhưng điện thoại bà ta đã tắt nguồn.
“Các cậu áp giải mấy tay súng này, tôi đi trước.” Hoàng Thiên nói với hai đội viên đặc chiến.
“Cậu Thiên, vậy cậu thì sao?”
“Tôi về nhà một chuyến.” Hoàng Thiên nói, bước nhanh ra khỏi phòng, chạy xuống lâu.
Hai đội viên đặc chiến cũng không dám nói gì thêm, áp giải tay súng cầm đầu xuống lầu, sau đó lái xe đi.
Tường Vy ở bên dưới nhìn thấy lúc áp giải xạ thủ kia đi chỉ còn lại ba người, sau đó lại nhìn thấy Hoàng Thiên đi ra, cô vội vàng xuống xe.
“Sao thế, có bà chủ Mai ở đây không?”
Tường Vy hỏi Hoàng Thiên.
“Không có bà ta ở đây.’ Hoàng Thiên nói.
“Thế bây giờ phải làm thế nào?”
Tim Tường Vy chùng xuống, cô cảm thấy có rắc rối to rồi.
“Tôi về nhà trước, có thời gian sẽ liên hệ với chô.” Hoàng Thiên nói với Tường Vy.
Tường Vy nhẹ nhàng gật đầu, cô chưa sẵn sàng để về lại Hà Nội, cũng không dám quay về.
Nếu như Hoàng Thiên không giúp đỡ cô, cô thật sự không biết bản thân sẽ phải đi đâu.
Hoàng Thiên không nói gì, anh lái xe rời khỏi đó, chạy thẳng đến biệt thự Hải Hoa.
Lao vùn vụt trêи đường, Hoàng Thiên chỉ nghĩ đến việc có thể nhanh chóng nhìn thấy Lâm Ngọc An bình an vô sự.
Nhưng vừa mới đến gần biệt thự Hải Hoa, tim Hoàng Thiên giống như bị treo lên.
Bởi vì xa xa anh có thể nhìn thấy, biệt thự Hải Hoa có ánh lửa, rõ ràng là đang bị bốc cháy.
Hơn nữa từ vị trí này nhìn thấy dường như là biệt thự phía đông của anh!
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đôi mắt Hoàng Thiên mở lớn, tim anh đập loạn nhịp, vô cùng lo lắng.
Đợi đến sau khi vào khu biệt thự, cuối cùng Hoàng Thiên mới xác định ngọn lửa phát ra từ tòa nhà phía đông biệt thự của anh.
“Thưa anh, anh không thể vào trong!”
Một nhân viên bất động sản ngăn Hoàng Thiên lại.
“Tránh ra!” Hoàng Thiên không thể khống chế được cảm xúc, đẩy mạnh một cái, anh xô luôn cả nhân viên bất động sản kia sang một bên, sau đó chạy thẳng đến gần căn biệt thự.
Lúc này đã có nhân viên phòng cháy chữa cháy đang dập lửa, đồng thời giải cứu những người còn kẹt lại bên trong căn biệt thự.
Lửa cháy rất lớn, không thể khống chế được, có vài nhân viên chữa cháy lao ra khỏi căn biệt thự, cứu sống được ba người đang được quấn trong chiếc chăn bông đã được thấm nước.
“Lâm Ngọc An!” Hoàng Thiên xông thẳng vào trong trạm gác, xé dây cảnh báo, đón lấy cơ thể Lâm Ngọc An đang được quấn trong chân mà ôm vào lòng.
Cứu ra được ba người, trong đó có Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai, còn có Trương Lan Phượng.
Gương mặt cô gái xám xịt đen đúa, bị không ít khói ám vào.
Thảm nhất là Trương Lan Phượng, tóc đã bị đốt trụi, chân mày cũng chỉ còn lại một bên, thảm hại không thể tả nổi.
Tóc Lâm Huỳnh Mai cũng bị cháy một mảng to, quần áo trêи người cô cũng bị đốt cháy hết, còn chưa hết kinh hoàng đứng ở đó.
Nhìn Lâm Ngọc An đang nằm trong ngực mình, trong lòng Hoàng Thiên mãnh liệt trâm xuống.
Chỉ nhìn bên mặt trái của Lâm Ngọc An bị cháy một mảng nhỏ, da cũng bị bỏng.
Bỏng như thế này chắc chăn sẽ để lại sẹo, đối với một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Lâm Ngọc An mà nói, đây là một cú shock rất lớn!
“Ông xã, có phải mặt em đã bị hủy hoại rồi không?”
Lâm Ngọc An sờ sờ khuôn mặt bên trái của mình, khóc lóc nói với Hoàng Thiên.
“Không sao, không sao, em sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.” Hoàng Thiên vội an ủi Lâm Ngọc An, ôm chặt lấy cô.
“Cậu chạy đi đâu vậy? Đều tại cái tên sao chổi cậu, gây thù chuốc oán ở bên ngoài để người ta đến đốt nhà!” Trương Lan Phượng khinh bỉ hét lớn vào mặt Hoàng Thiên, không thể phát tiết được cơn giận.
Hoàng Thiên không có tâm trạng đi tranh cải với Trương Lan Phượng, lúc này mới hỏi Lâm Ngọc An: “Ngọc An, có chuyện gì vậy?
Sao nhà lại cháy?”
“Có người cố ý phóng hỏa, bọn chúng đổ xăng xung quanh khu biệt thự, châm lửa muốn cháy chết trong nhà!” Lòng Lâm Ngọc An vẫn còn sợ hãi nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong liền hiểu ra, chắc chăn là do Tiêu Đông Mai làm!
Tên xạ thủ thật sự nói đúng rồi, quả nhiên Tiêu Đông Mai muốn ra tay với người nhà của mình!
Hoàng Thiên hung hăng nghiến răng, trong lòng thầm nghĩ.
“Rốt cuộc ở bên ngoài cậu đã chọc giận biết bao nhiêu kẻ thù rôi? Cậu muốn chết thì chết một mình đi, đừng làm liên lụy đến bọn tôi!”
Trương Lan Phượng giơ tay chỉ thẳng vào mặt Hoàng Thiên, quát mắng.
Hoàng Thiên rất phiền lòng, nhìn thấy dáng vẻ đáng chết kìa của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa.
“Là do bà sống chết muốn dọn đến biệt thự ở! Bà không chuyển qua đây, cũng sẽ không bị chết cháy như vậy đâu!” Hoàng Thiên quát lên.
“Cậu còn dám chế giễu tôi? Tên rác rưởi như cậu chưa gây chuyện đủ sao, còn liên lụy đến con gái tôi, hủy hoại của gương mặt của con bé, cậu chưa xong với tôi đâu!”
Trương Lan Phượng tức giận, muốn gây sự với Hoàng Thiên.