Hoàng Thiên đương nhiên cũng biết, với tính cách của Tiêu Đông Mai, đương nhiên sẽ không bị anh dọa cho sợ hãi.
Lòng dạ của người phụ nữ này rất thâm sâu, đừng nhìn bà ta vừa rồi vô cùng chật vật mà hứng chịu thiệt thòi như vậy, nhưng cho dù có phải chật vật đến đâu bà ta cũng sẽ quyết không bao giờ chịu cúi đầu lùi bước trước bất cứ ai hay việc gì.
Chẳng qua, những chuyện này đều không quan trọng, Hoàng Thiên là nghĩ tới việc phải lôi cái tính khí xấu trong lòng kia ra ngoài, những thứ này đã tồn tại mấy chục năm rồi, không lôi nó ra ngoài thật sự là không được!
“Tôi biết rất rõ, không cần phải để ý tới bà ta, bà ta nếu còn dám nhắc lại chuyện xưa, tôi sẽ bắt bà ta phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Vũ Thanh nghe xong chỉ mỉm cười, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Đối với Vũ Thanh mà nói, bất luận Hoàng Thiên có như thế nào, thì từ đầu đến cuối anh vẫn sẽ trung thành với Hoàng Thiên, chỉ cần Hoàng Thiên quyết định muốn làm việc gì anh cũng sẽ nỗ lực đi thực hiện tới cùng.
Tiêu Đông Mai phải vào bệnh viện, chuyện này lại trở thành một tin tức lớn gây xôn xao dư luận, Hoàng Văn Thành tuy rằng đã hạ lệnh phong tỏa tin tức không để chúng lọt ra bên ngoài, nhưng mọi người trêи dưới nhà họ Hoàng đều đã tận mắt chứng kể toàn bộ quá trình của câu chuyện.
Cũng có thể nói, khi Hoàng Thiên vừa mới trở lại Hà Nội, cũng lúc đó anh cũng đã trở nên nổi tiếng rồi, không có một ai dám xem thường Hoàng Thiên cả.
Tới giờ cơm tối, Hoàng Văn Thành đưa theo đám người quản gia Trần trở về.
Tuy rằng Tiêu Đông Mai ở bệnh viện cần có người chăm sóc, nhưng Hoàng Văn Thành sợ Hoàng Thiên ở nhà một mình sẽ cảm thấy nhạt nhẽo, cho nên khi tới giờ ăn cơm tối liền đứa mọi người trở về.
Bữa tối có thể nói là được làm khá phong phú, Hoàng Thiên sau khi dùng xong bữa tối, chuẩn bị trở lại phòng của mình để nghỉ ngơi.
Nhiều năm như vậy anh không ở nhà, nhưng phòng của anh vẫn giống như năm xưa, nhưng vì mỗi ngày đều có người giúp việc đến đây dọn dẹp nên căn phòng vẫn luôn rất sạch sẽ.
Đúng lúc này, quản gia Trần bước tới.
“Cậu chủ, có người muốn gặp cậu.”
Quản gia Trần bước vào nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong ngẩn ra, hỏi: ‘Là người nào?”
“Cậu chủ của nhà họ Lương ở Hà Nội, tên Lương Thiên Vũ.”
“Lương Thiên Vũ?”
Hoàng Thiên đối với cái tên này cũng không hề cảm thấy xa lạ, trước đây cả anh và Lương Thiên Vũ đều những người vô cùng nổi tiếng ở đất Hà Nội này, được gọi là những đứa trẻ ngậm thìa vàng ngay từ khi ra đời.
“Vâng ạ, cậu Lương nghe nói cậu chủ đã trở về rồi, nên đặc biệt đến chào hỏi, còn muốn hẹn cậu chủ cùng ra ngoài tham gia một buổi tiệc tối nữa.”
Quản gia Trần nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên căn bản không thích mấy chuyện ồn ào như vậy, dù sao mấy năm nay anh đã quen với cuộc sống yên tĩnh rồi, anh cũng đã sớm rời xa cuộc sống của giới thượng lưu, cũng không hề có ý nghĩ muốn quay trở về những ngày tháng sống cuộc sống xa hoa đồi trụy kia nữa.
Nhưng dù sao Lương Thiên Vũ cũng là bạn từ thủa nhỏ của anh, đã nhiều năm như vậy không gặp nhau rồi, xuất phát từ phép lịch sự thì cũng phải gặp mặt chào hỏi nhau chứ.
Nghĩ vậy Hoàng Thiên liền đi ra khỏi phòng ngủ của mình sau đó đi tới phòng khách.
Lúc này Lương Thiên Vũ đang ngồi ở sô pha ngoài phòng khách, ở bên cạnh là một người giúp việc của nhà họ Hoàng đang giúp anh ta bưng trà bưng bánh, thoạt nhìn bộ dáng thật nhàn nhã.
Lương Thiên Vũ và Hoàng Thiên tuổi tác cũng không có chênh lệch nhiều, Lương Thiên Vụ lớn lên có một làn da trắng nõn, cộng thêm quần áo và trang sức trêи người khiến anh ta trông vô cùng đẹp trai, vừa nhìn là có thể nhận ra cái danh con ông cháu cha được gắn ở trêи người anh ta.
Vừa thấy Hoàng Thiên đi ra, Lương Thiên Vũ nhanh chóng đứng dậy, đứng dậy chào đón.
Nhìn Hoàng Thiên một hồi lâu, cuối cùng thì Lương Thiên Vũ cũng nhận ra anh, qua bao nhiêu năm như vậy nhưng dáng vẻ bên ngoài của Hoàng Thiên không có thay đổi quá lớn, nên vẫn có thể rất nhanh liền nhận ra anh.
“Hoàng Thiên, ha ha ha! Nhiều năm như vậy không gặp, mình nhớ cậu chết mất!”
Lương Thiên Vũ đối với Hoàng Thiên vô cùng nhiệt tình, sau khi ha ha ha cười to một trận, còn muốn chạy đến ôm Hoàng Thiên một cái.
Hoàng Thiên cũng không có quen với những chuyện như vậy nên nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước, cười nói: “Thiên Vũ à, những hành động lễ nghi này của cậu tôi thật sự nhận không nổi.”
“Ha ha ha, anh Hoàng Thiên vẫn thú vị như ngày nào nha, còn không phải vì lâu năm không gặp nên vừa gặp được anh em liền thấy kϊƈɦ động hay sao?”
Dáng vẻ Lương Thiên Vũ vẫn vô cùng kϊƈɦ động, giống như thật sự rất nhớ Hoàng Thiên vậy.
Hoàng Thiên còn lâu mấy lời nói xàm này của Lương Thiên Vũ, tên nhóc này vẫn luôn sống ở Hà Nội, tiền tài quyền thế của nhà anh ta khiến cho người khác phải kinh ngạc, tuy rằng không bằng nhà họ Hoàng của anh, nhưng nếu so với nước Việt Nam khi xưa mà nói, nhà họ Lương anh ta cũng xem như là một gia đình giàu có, con cháu ăn năm đời không hết.
Một cậu chủ sinh ra và lớn lên trong một gia đình với hoàn cảnh như vậy, bên cạnh không phải đều là những người đẹp thướt tha hay sao, làm gì còn tâm trí mà nhớ tới người bạn hồi nhỏ này nữa chứ?
“Vậy cũng được, như vậy mà vẫn còn có người nhớ tới Hoàng Thiên tôi.”
Hoàng Thiên cười cười nói.
“Hoàng Thiên anh nói lời này là có ý gì chứ, người khác không nhớ tới anh, thì Lương Thiên Vũ em nhất định sẽ nhớ anh! Đi thôi đi thôi, em đã mời không ít bạn bè tới, đêm nay chúng ta phải quẩy tới bến luôn, nhiều năm như vậy mới gặp, mình giúp cậu đón gió tẩy trân”
Lương Thiên Vũ vừa nói xong, cũng không kỳ kèo mà lập tức lôi kéo Hoàng Thiên đi ra bên ngoài.
Hoàng Thiên thật sự không muốn tham gia vào bữa tiệc nào nhiệt này, anh nói với Lương Thiên Vũ: “Tôi hôm nay cảm thấy hơi mệt trong người, hôm khác rồi nói tiếp.”
Nhìn thấy Hoàng Thiên không chịu tham gia, Lương Thiên Vũ mất hứng, nói: “Hoàng Thiên à, anh như vậy là không nể mặt em rồi nha! Em cũng đã nói rõ với mấy người kia là nhất định sẽ đưa được anh tới tham gia buổi tiệc hôm nay rồi, không nhẽ anh muốn em không thể ngẩng mặt lên trước mặt bạn bè?”
Hoàng Thiên thật sự không thể lay chuyển được ý định của Lương Thiên Vũ, đành phải nói: “Vậy được rồi, nhưng không được quá muộn đâu đó, vì hôm nay tôi thật