Hoàng Thiên thấy có người xuất hiện, lại còn là hàng xóm của Đào Văn Lâm, anh vội vàng chạy đến.
“Xin hỏi hai người có biết vua của những loại thuốc đi đâu không?”
Hoàng Thiên hỏi người đàn ông lớn tuổi.
Người đàn ông nhìn Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, sau đó rất cẩn thận mà hỏi: “Mấy người, mấy người tìm ông ta làm gì?”
“Tìm ông ta có chút việc.”
Hoàng Thiên trả lời.
Người đàn ông thở dài thườn thượt, im lặng, chuẩn bị đưa cô gái kia đi.
Cô gái nhìn Hoàng Thiên một lượt, sau đó anh dò hỏi: “Anh này, anh có phải là bạn của Đào Văn Lâm không?”
Hoàng Thiên nghe thế khẽ giật mình, anh lập tức nói: Không gọi là bạn.”
Cô gái nghe vậy, thở dài một hơi, nói với Hoàng Thiên: “Vậy thì anh nên tránh xa Đào.
Văn Lâm một chút, đừng động vào ông ta, nếu không sẽ hối hận.”
“Đừng có nói nhiều! Lên xe!”
Người đàn ông giận dữ hét lên với cô gái.
Cô gái sợ đến mức không dám nói gì, vội vàng lên xe điện định cùng người đàn ông bỏ đi.
Hoàng Thiên nghe ra được hàm ý trong lời nói của cô gái này. Dựa vào trực giác, Hoàng Thiên cảm thấy cô gái này hẳn là phải biết điều gì đó.
Vậy Hoàng Thiên sao có thể để cô ấy rời đi như thế này? Anh mau chóng đến ngăn xe điện lại.
“Chú à, cô bé này là gì của chú?”
Hoàng thiên hỏi người đàn ông.
“Là con gái tôi, có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông mắt, đề cao cảnh giác với Hoàng Thiên.
“Tôi muốn hỏi con gái chú một số chuyện, chú đợi tí đã, đừng đưa cô ấy đi vội.”
Hoàng Thiên nói.
“Tức cười, câu nghĩ mình là ai? Cậu không thấy mặt con gái tôi bị trầy xước đến độ này sao? Tôi còn phải đưa con bé lên thị trấn xử lý vết thương.”
Người đàn ông rất khó chịu, hét lên với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng không tức giận, sờ sờ trong ví, anh chỉ mang theo trong người hơn 4 triệu, đưa hết cho ông chú.
“Không mất nhiều thời gian của hai người đâu, tôi chỉ hỏi vài câu thôi.”
Hoàng Thiên nói.
Có tiền dẫn lối, người đàn ông nhận tiền, ngay lập tức yên tĩnh hơn nhiều.
“Ồ, được rồi. Nhưng anh bạn trẻ à, tôi khuyên cậu một câu. Con gái tôi nói đúng.
Cậu tuyệt đối đừng chọc tức Đào Văn Lâm.
Người đàn ông nhăn mặt khuyên nhủ Hoàng Thiên.
“Tại sao?”
Hoàng Thiên hỏi.
“Lão Lâm này không phải loại người tốt đẹp gì.”
Người đàn ông nhìn quanh, thấy xung quanh không có người, ông ta mới hạ giọng nói với Hoàng Thiên: “Cậu còn trẻ nên cậu không biết, tôi và Đào Văn Lâm là hàng xóm của nhau. Vậy mà tên già dê này lại có ý đồ xấu xa với con gái tôi. Con gái tôi cũng chả lớn hơn con ông ta bao nhiêu, cậu nói xem loại người như vậy có cặn bã không cơ chứ?”
#9?
Hoàng Thiên gật đầu. Thảo nào mà người cha và đứa con gái này lại tỏ ra đề phòng Đào Văn Lâm, hóa ra là như vậy.
“Cậu trai trẻ, Đào Văn Lâm thật sự không phải người tốt gì đâu, nếu cậu nhờ ông ta chữa trị thì phải cẩn thận. Lão dê già này thích nhất là để lại di chứng cho người ta.
Sau đó bệnh nhân quay lại tìm lão, lão lại kiếm được thêm tiền.”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói với Hoàng Thiên.
Những lời này đúng vào tâm can Hoàng Thiên, thật sự là như thế, nhưng lần này Đào Văn Lâm thật sự quá tàn nhẫn, trực tiếp làm biến dạng mặt Lâm Ngọc An.
“Vậy chú có biết Đào Văn Lâm đã đi đâu không?”
Hoàng Thiên hỏi.
Người đàn ông lắc đầu nói với Hoàng Thiên: “Ai mà biết được! Đào Văn Lâm và con trai của lão ta đã chuyển đi sáng nay, cũng chẳng biết là chuyển đi đâu.”
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nghe vậy, trong lòng lạnh đi ít nhiều.
“Ba, con biết lão ta đi đâu!”
Cô gái đứng bên cạnh, cắn môi tức giận nói.
“Đi đâu?”
Người đàn ông nghỉ ngờ hỏi.
“Khẳng định là đến nhà Mã Dung Dung!”
€ô gái nói rất chắc chắn.
“À, đúng là có thể.”
Người đàn ông gật đầu lia lịa. . Truyện chính ở -- TRU Mtruyen.O RG --
Hai mắt Hoàng Thiên sáng lên, vội vàng hỏi: “Mã Dung Dung là ai? Cô ta sống ở đâu?”
Người đàn ông run lên vì tức giận khi nghe Hoàng Thiên hỏi đến Mã Dung Dung.
“Mã Dung Dung là bồ của Đào Văn Lâm.
Cậu trai trẻ nhìn đi, con gái tôi bị Mã Dung Dung cào mặt đây này!”
Người đàn ông nói, chỉ vào mặt con gái mình.
Cô gái cúi đầu xuống, cảm thấy mặt mình giống như mặt mèo, rất xấu hổ.
“Tại sao Mã Dung Dung lại cào mặt con gái của chú?”
Lâm Ngọc An tò mò hỏi.
Người đàn ông thở dài, giận dữ nói: “Đào Văn Lâm cứ thương nhớ con gái tôi. Mã Dung Dung đã biết chuyện này. Sáng nay cô ta xông đến nhà, tìm con gái tôi đòi tính sổ, cào con bé thành ra thế này. Con gái tôi có làm gì đâu, Đào Văn Lâm nhớ thương nó thì là lỗi của nó à?”
Hoàng Thiên đã nhìn thấy rất rõ ràng, hai cha con này đều là những người nông thôn thật thà, nhưng cô gái lại xinh đẹp, đã Đào Văn Lâm nhìn trúng. Sau đó Ma Dung Dung, bồ của Đào Văn Lâm, ghen tuông và trút giận lên cô gái này.
Vốn dĩ những sự việc này không liên quan gì đến Hoàng Thiên, nhưng cô gái khẳng định Đào Văn Lâm đã đến nhà Mã Dung Dung. Điều này khiến Hoàng Thiên cảm thấy như thể đang bế tắc thì tìm ra lối thoát.
Nếu