Hoàng Thiên không chịu bỏ qua, trong lòng Lã Việt thật sự rất rối bời.
Bây giờ đối với Lã Việt, đó đơn giản là một tình huống khó khăn.
Ông rất muốn thể hiện trước mặt Hoàng Thiên, nhưng bây giờ Lăng Thanh Trúc đã ra mặt, cô gái này cũng không thể chọc vào được.
Đứng sau Lăng Thanh Trúc, là ông Kha Phù rất đáng sợi Hoàng Thiên cũng nhận thấy rằng Lã Việt thực sự sợ người phụ nữ tên Lăng Thanh Trúc này.
Tuy nhiên, Trịnh Tiến và Trịnh Hiếu Phong dám đối xử với Lâm Ngọc An theo cách này, và Hoàng Thiên chắc chắn sẽ không thể tha cho bọn chúng.
“Không thể nào bỏ qua được. Cứ làm đi, không cần phải sợ ông Kha Phù gì đó.”
Hoàng Thiên nói với Lã Việt vào lúc này với giọng điệu bình tĩnh.
Nghe xong, Lã Việt giật mình, vội nói nhỏ với Hoàng Thiên: “Anh Hoàng, chẳng lẽ anh không biết ông Kha Phù sao?”
Hoàng Thiên nhíu mày, xem ra thể không trấn an Lã Việt.
“Ha ha, tôi thật sự là nhìn không ra, chỉ một gã không có gì đặc biệt mà khiến Lã Việt nghe lời như vậy.”
Lúc này, Lăng Thanh Trúc mỉm cười, đi tới chỗ Hoàng Thiên.
Một mùi thơm nhàn nhạt phả vào lỗ mũi Hoàng Thiên, đúng là người phụ nữ này thật sự rất ngon và có sức quyến rũ chết người đối với đàn ông.
“Cậu nhóc, hôm nay tôi ở đây, cậu đừng mơ động được vào Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Tiến. Chuyện này đã kết thúc, cậu có thể đi”
Lăng Thanh Trúc nói với Hoàng Thiên.
Nhìn Lăng Thanh Trúc coi mình không ra gì, Hoàng Thiên cảm thấy thật buồn cười.
“Cô thực sự nghĩ rằng chống lưng của cô đủ mạnh rồi sao?”
“Đúng vậy, tốt hơn hết cô nên đừng nói những điều vô nghĩa với tôi, nếu không tôi sẽ gọi cho anh Kha Phù, như vậy thì kết cục của cậu sẽ rất tệ đấy.”
Lăng Thanh Trúc giễu cợt nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt như nhìn thấy thứ thấp kém.
Nhìn thấy bộ dạng Lăng Thanh Trúc ngạo mạn, Trịnh Hiếu Phong lúc này mới cảm thấy thoải mái, mặc quần vào rồi đi tới.
“Cô họ, cô không thể tha cho Hoàng Thiên dễ dàng như vậy, cô phải để cho Lã Việt thiến Hoàng Thiên!”
Trịnh Hiếu Phong nói với Lăng Thanh Trúc.
Lăng Thanh Trúc trừng mắt nhìn Trịnh Hiếu Phong và không nói gì.
Dù sao cô ta cũng là người phụ nữ ở cùng ông Kha Phù, có chút hiểu biết, đương nhiên cô ta cũng thấy Lã Việt bảo vệ cho Hoàng Thiên đến mức nào.
Liệu người có thể khiến Lã Việt phải kính nể như vậy lại là một người bình thường sao?
Vả lại Lã Việt không phải là người ăn chay, trong trường hợp hôm nay, Lã Việt đã phái hết đàn em thân tín ra rồi.
Hoàng Thiên lúc này mới nhìn đến Trịnh Hiếu Phong đang tự đắc: “Mày đã lau ʍôиɠ chưa mà mặc quần vào?”
Cái quái gì?
Trịnh Hiếu Phong vừa xấu hổ vừa khó chịu, vừa rồi vì quá sợ hãi nên đã “đi” ngay tại chỗ.
Nếu chuyện này lan ra, chẳng phải mọi người sẽ cười nhạo hắn ta sao?
“Hoàng Thiên, mày giỏi lắm. Tao luôn cho rằng ngươi là đồ phế vật, nhưng ta chưa từng nghĩ rằng mày sẽ thu phục được Lã Việt! Chỉ tiếc là có cô họ tao ở đây, Lã Việt không dám làm gì hết!”
Trịnh Hiếu Phong cố ý nói, sau đó nhìn về phía Lã Việt: “Lã Việt, biết điều thì mau xử lý Hoàng Thiên giúp tôi, nếu không ông sế phải gánh hậu quả!”
Nhìn thấy Trịnh Hiếu Phong dám thách thức bản thân như vậy, Lã Việt cảm thấy rất tức giận.
Nếu không có Lăng Thanh Trúc ở đây, ông đã khiến Trịnh Hiếu Phong không mở nổi miệng nữa.
Hoàng Thiên đứng ở nơi đó vững vàng như núi, lúc này trêи mặt lạnh lùng kiêu ngạo không có biểu hiện gì.
Sắc mặt không rõ vui hay buồn.
Lã Việt nhìn thoáng qua Hoàng Thiên, trong lòng thầm thán phục.
Có vẻ như cậu chủ Hoàng trong tương lai sẽ làm nên chuyện lớn.
Trước tình hình này, tâm lý của mình cực kỳ căng thẳng, nhưng anh Hoàng lại thản nhiên như vậy.
Lã Việt trong lòng kinh ngạc, cuối cùng quay đầu lại, nói nhỏ với Hoàng Thiên nói: “Anh Hoàng, anh xem.”
Hoàng Thiên liếc nhìn Lã Việt: “Ông không tin tôi sao?”
Trái tim Lã Việt run lên, ông đã cảm thấy rất rõ ràng Hoàng Thiên đã rất không hài lòng với màn trình diễn của mình.
Lấy hết mọi thứ của mình ra, chơi một canh bạ!
c Lã Việt nghiến răng nghiến lợi, ông quyết định đánh bạc một lần, đánh cược rằng chống lưng của Hoàng Thiên còn hơn ông Kha Phù!
Nếu thắng canh bạc này, tương lai của ông sẽ rực rỡ, nếu thua canh bạc, ông sẽ mất đi chỗ đứng trong toàn tỉnh.
“Trịnh Hiếu Phong, anh Hoàng là người mà mày không có khả năng xúc phạm, mày nên thừa nhận đi!”
Lã Việt vừa nói vừa năm lấy cổ áo của Trịnh Hiếu Phong đánh liên tiếp mười mấy cái vào mặt Trịnh Hiếu Phong!
“Ách! Lã Việt, tên khốn kiếp, mày muốn chết sao?”
Trịnh Hiếu Phong hét lên khi bị đánh tới tấp, mặt sưng như hai cái bánh bao hấp lớn, và ba chiếc răng bị gãy.
“Dừng lại!”
Lăng Thanh Trúc hét lên, đi tới, nắm lấy cánh tay Lã Việt: “Lã Việt, ông không nể mặt Kha Phù nữa đúng không?”
“Cút đi!”
Lã Việt đẩy Lăng Thanh Trúc ra.
Lăng Thanh Trúc bị đẩy ngã ngồi dưới đất, tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cô ta không ngờ Lã Việt dám động đến cô ta, đây không phải là tìm chết sao?
“Kha Phù mau đến cứu em, em sắp bị đánh chết rồi.”
Lăng Thanh Trúc vừa khóc vừa khóc và nói chuyện điện thoại với ông Kha