Hoàng Thiên cũng không buông tay, anh cảm thấy Mã Dung Dung vẫn còn rất cứng miệng, không cho bà ta nếm chút khổ sở thì bà ta sẽ không chịu nói ra.
Khi sức lực của Hoàng Thiên tăng lên, Mã Dung Dung thật sự chịu không nổi nữa, cánh tay của bà ta bắt đầu đau nhức, khiến bà ta đau đớn không thể tả.
“Được rồi, được rồi, đừng bóp nữa. Tôi nói là được chứ gì!”
Mã Dung Dung cầu xin tha thứ.
Hoàng Thiên cũng không muốn như vậy, nhưng hiện tại trong lòng của anh rất lo lắng, anh chỉ muốn nhanh chóng bắt được Đào Văn Lâm, nếu không khi tên già này chạy mất sẽ gây ra phiền phức rất lớn.
Cuối cùng thì anh cũng thấy Mã Dung Dung biết điều, lúc này Hoàng Thiên mới buông lỏng bà ta ra.
“Đưa tôi đi tìm ông ta.”
Hoàng Thiên nói.
Mã Dung Dung xoa cánh tay, trợn trắng mắt nói với Hoàng Thiên: “Lúc nấy người ta đã nói cả ngàn lần rồi, Đào Văn Lâm thực sự không ở nơi này!”
Điều này!
Hoàng Thiên tỏa ra lửa giận tận trời, đi qua đi lại nửa ngày. Mã Dung Dung vẫn không thừa nhận!
Xem ra thật đúng là “Lợn chết không sợ nước sôi”, người phụ nữ này thật lì lợm!
“Hình như bà chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì phải!”
Hoàng Thiên lạnh giọng quát lớn, anh đã mất hết kiên nhẫn.
Mã Dung Dung sợ đến mức lui về phía sau mấy bước, trốn ở phía sau lưng của người đàn ông gầy gò.
“Người ta nói không biết là không biết mà. Ức hϊế͙p͙ một người phụ nữ, anh có còn là đàn ông hay không!”
Mã Dung Dung hét lên.
Ngay cả người đàn ông gầy gò cũng nghe không nổi nữa, ông ta phát hiện Mã Dung Dung ngoại tình, thật đúng là mạo hiểm, ngay cả mạng sống cũng không cần!
Hơn nữa người đàn ông gầy gò cũng đã nhìn ra, Hoàng Thiên không phải là người bình thường, khi ông ta thấy Hoàng Thiên ra tay, người đàn ông gầy gò đã thấy rõ, Hoàng Thiên vẫn rất có thực lực, sự tự tin này càng khiến cho người khác cảm thấy yên lòng.
Cho nên người đàn ông gầy gò thay đổi ý định, ông ta rất hận Đào Văn Lâm, cũng hận người vợ đã cắm sừng mình!
“Bà cũng đừng giả bộ! Bạn tốt của bà ở ngay nhà chúng ta, bà còn nói dối cái gì nữa!”
Người đàn ông gầy gò đẩy Mã Dung Dung ra, chỉ vào mũi của bà ta mà lớn tiếng mắng.
Khiến Mã Dung Dung tức giận đến mức méo cả sống mũi, bà ta trăm triệu lân cũng không nghĩ tới, ở thời điểm mấu chốt này, người đàn ông bất lực của bà ta lại dám bán đứng bà tal “Ông bị điên rồi phải không? Tôi muốn ly hôn với ông!”
Mã Dung Dung tức giận mắng.
“Ly hôn thì ly hôn, mẹ nó, mấy năm nay tôi bị mọc sừng cũng đủ rồi!”
Người đàn ông gầy gò mắng một cách đau khổ, gương mặt xanh mét vì tức giận.
Hoàng Thiên thật sự có chút đồng tình với người đàn ông gầy gò này. Có thể tưởng tượng được người đàn ông này cưới một người vợ như vậy, mấy năm nay cuộc sống trôi qua như thế nào.
Lâm Ngọc An cũng thấy bối rối, cô cảm thấy nếu đã là vợ chồng, nhà gái quá mạnh mẽ cũng không được, nhìn thấy người đàn ông này đã bị hành hạ thành ra như thế?
“Ông cứ đợi đó!”
Mã Dung Dung hung hăng uy hϊế͙p͙ một câu, xoay người muốn rời khỏi.
Nhưng người đàn ông gầy gò không đếm xỉa đến bà ta, bắt Mã Dung Dung lại, nói cái gì cũng không để cho bà ta chạy trốn.
“Người anh em, Đào Văn Lâm và con trai của ông ta ở ngay trêи lầu nhà tôi! Cậu mau bắt ông ta đi!”
Người đàn ông gầy gò lớn tiếng nói với Hoàng Thiên.
Khi Hoàng Thiên nghe thấy lời nói này, trong nhất thời tinh thần của anh hơi chấn động.
Xem ra chuyến đi này không tốn công vô ích, Đào Văn Lâm thật đúng là ở chỗ này!
Lúc này Hoàng Thiên cũng không thèm để ý đến Mã Dung Dung nữa, lôi kéo tay của Lâm Ngọc An, bước lên lầu hai.
Mã Dung Dung thấy Hoàng Thiên đi lên lầu, vội vàng giậm chân, cào người đàn ông gầy gò.
Người đàn ông cũng không quan tâm nhiều như vậy, ông ta đánh nhau với Mã Dung Dung ở lầu một.
Hoàng Thiên lên lầu hai, phát hiện lầu hai có ba căn phòng, trong đó có hai căn phòng mở cửa, bên trong không có một bóng người.
Cửa của căn phòng tận cùng bên trong đóng chặt. Hơn nữa loại cửa này rất dày, hiệu quả cách âm tốt, phỏng chừng tiếng động vừa rồi ở lầu một, người ở trong căn phòng này sẽ không nghe được.
Hoàng Thiên nhìn chằm chằm cửa phòng, trong lòng của anh cầu nguyện, chỉ mong Đào Văn Lâm đang ở bên trong!
Phanh!
Đi ra phía trước, Hoàng Thiên đá một chân vào cửa phòng.
“Mẹ kiếp!”
Một tiếng hô kinh hoàng của người đàn ông trung niên truyền ra từ trong phòng, ngay sau đó chợt nghe tiếng bước chân lộn xộn, một người đàn ông nhanh chóng từ cửa sổ nhảy xuống!
Không ổn!
Hoàng Thiên thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng chạy vào phòng.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi ước chừng hai mươi tuổi, đang đứng trêи bệ cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tuy rằng chỉ thấy được bóng lưng, nhưng Hoàng Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra, thằng nhóc này, chính là con trai Đào Quốc Vũ của Đào Văn Lâm!
Người vừa mới nhảy ra ngoài. Nhất định chính là Đào Văn Lâm?
Hoàng Thiên nghĩ đến đây, nóng nảy không ít, nếu để Đào Văn Lâm chạy thoát thì coi như uổng phí thời gian của ngày hôm nay.
Điều quan trọng nhất. Chính là “rút dây động rừng”, nhất định Đào Văn Lâm sẽ ẩn nấp kín đáo hơn, sẽ không để cho người khác dễ dàng tìm được.
“Cậu xuống đây cho tôi!”
Hoàng Thiên cắn răng, anh đến trước cửa sổ để lôi Đào Quốc Vũ xuống.
Một tiếng “Phù phù”, Đào Quốc Vũ nặng nề té xuống đất, nhếch miệng quở trách.
“Đừng nhúc nhích!”
Thấy Đào Quốc Vũ đứng lên, chân của Hoàng Thiên đạp lên ngực của thằng nhóc này.