Bốn chiếc xe gắn máy này đều đã được cải tiến, tạp âm tương đối lớn, chạy trêи đường phát ra tiếng “Rùm rùm” mạnh đến mức gần như có thể làm người ta điếc tai.
Nhưng con đường này là lối đi dành riêng cho người đi bộ, các loại xe cơ giới bị cấm tuyệt đối.
Những người đi đường nhìn về phía bốn chiếc xe gắn máy, ai nấy đều nhíu chặt lông mày, cực kì phản cảm với hành động bất lịch sự thế này. Nhưng khi Từ Lan Doanh nhìn thấy chúng, cô ta lại vô cùng kϊƈɦ động.
“Đồ ngu xuẩn! Cô dám đánh tôi à, hôm nay tôi nhất định sẽ dạy cô cách làm người!”
Từ Lan Doanh vừa kêu rêи đầy thảm thiết vừa mắng chị mập.
Chị mập kia cũng không phải dạng không biết động não, chị ta nhìn lướt qua bốn chiếc xe gắn máy đang chạy đến kia, cũng đoán được đây là những kẻ Từ Lan Doanh gọi đến để nhờ giúp đỡ. Nhưng chị mập không hề cảm thấy sợ hãi, nhà chị ta vừa có tiền vừa có quyền, không sợ phiền phức đâu!
“Dạy tao cách làm người à? Vậy để tao dạy dỗ mày trước đi!” Chị mập vừa nói vừa đánh đập Từ Lan Doanh một cách thật tàn bạo.
Hoàng Thiên nhìn mà thấy hơi dở khóc dở cười, thầm nghĩ: “Tính tình bà chị này đúng là quá nóng nảy, người Từ Lan Doanh kêu tới đã đến cả rồi mà chị ta còn chưa chịu dừng tay, đúng là một sự dũng cảm đáng khen mà.”
“Đệch bà nó, con mẹ này là ai mà dám đánh chị Lan Doanh của tao?” Vào lúc này, một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi với phong cách khác người xuống xe gắn máy, nghênh ngang tiến về phía bên này.
Sau lưng người thanh niên này còn có năm thẳng con trai đi theo, tất cả đều ăn mặc như một lũ côn đồ, ra vẻ “ta đây đếch sợ ai” rất ngạo mạn.
Chị mập trừng sáu tên thanh niên kia, nói: “Tao đánh nó thì có làm sao? Bọn mày thích ý kiến không?”
“Con mẹ nó! Mụ đàn bà này, các anh em, lên!” Tên thanh niên có phong cách khác người kia lập tức giận dữ, ra lệnh cho bọn tay chân xông về phía chị mập.
Chị mập cũng không hề chùn bước e sợ mà xắn tay áo lên, chuẩn bị xử bọn thanh niên mới ra đời này.
Hoàng Thiên thấy thế thì mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ: “Chị mập này đúng là can đảm, nhưng chắc chắn chị ta không phải đối thủ của sáu tên thanh niên này đâu.”
“Ông xã, anh mau giúp đỡ chị gái này đi, vừa rồi chị ấy cũng giúp chúng ta mà.” Lâm Ngọc An vội vàng nói với Hoàng Thiên.
Cho dù Lâm Ngọc An không nói thì Hoàng Thiên cũng không thể ngồi yên mặc kệ, anh khẽ gật đầu, bước chân đi tới.
Tên thanh niên dị hợm kia vừa định ra tay với chị mập thì bị Hoàng Thiên ngăn cản.
“Ranh con, đánh nhau với đàn bà phụ nữ thì không đáng mặt đàn ông đâu, có ngon thì đánh với tao đi.” Hoàng Thiên nói với vẻ vô cùng thản nhiên.
Thằng chó này…
Tên thanh niên kia hơi sửng sốt một chút rồi quan sát Hoàng Thiên từ trêи xuống dưới, dè chừng thật lâu, không tùy tiện nhào lên đánh. Vì tên nhóc này vẫn rất có mắt nhìn, nếu không thì đã không làm kẻ cầm đầu cho mấy tên côn đồ này rồi.
Cậu ta đã nhận ra ở Hoàng Thiên có một khí thế trầm ổn vững vàng, chắc chắn là anh không phải người bình thường. Đối mặt với sáu lưu manh mà còn có thể bình tĩnh đến vậy, người bình thường làm gì có lòng dũng cảm đó.
“Mày là ai? Mày quen biết con đàn bà ngu xuẩn này à?” Tên thanh niên có phong cách kì dị kia sờ khuyên tai của mình, liếc mắt nhìn Hoàng Thiên và hỏi.
“Mày nói ai là con đàn bà không biết xấu hổ đấy? Đồ không biết xấu hổ!” Chị mập như một cái lò lửa, vừa thêm củi là bùng cháy lên.
Chị ta nghe vậy thì vô cùng giận dữ, xông lên cho tên thanh niên kia một bạt tai.
“Đệch mẹ mày!”
“Mày đệch ai?”
Chị mập trợn trừng hai mắt, lại chào hỏi cậu ta bằng hai cái tát.
Tên thanh niên kia bị đánh đến nỗi đầu óc cũng đầy sao, thầm nghĩ: “Tình huống này là sao đây? Sao người nào người nấy đều phách lối vậy hả?”
“Khổng Vượng Tài, cậu đứng sững ra đó làm gì? Đánh cô ta lại đi chứ!” Từ Lan Doanh vô cùng sốt ruột, đứng một bên dậm chân mà nhắc nhở cậu thanh niên có phong cách khác người tên là Khổng Vượng Tài này.
Lúc này cậu ta mới lấy lại tinh thần. Bây giờ cậu ta và Từ Lan Doanh gọi nhau là chị em, nhưng trước đây, hai người họ chuyên “ăn cơm tháng” nhau. Giờ Từ Lan Doanh đã vớ được một người nước ngoài nhưng Khổng Vượng Tài và cô ta vẫn không chấm dứt mối quan hệ ấy, thỉnh thoảng vẫn gọi nhau ra lêu lổng.
Vì có đám lưu manh ngoài trường như bọn Khổng Vượng Tài làm chỗ dựa nên Từ Lan Doanh mới dám phách lối như vậy.
Trong trường đại học thì có anh bạn trai người nước ngoài là Smith, thế là cô ta chẳng khác gì một bà hoàng.
Nghe Từ Lan Doanh nói vậy, Khổng Vượng Tài thẹn quá hóa giận, giơ tay ra muốn đánh chị mập.
Đương nhiên là Hoàng Thiên không thể trơ mắt nhìn chị mập bị đánh, vươn tay tóm lấy cổ tay cậu ta.
“Con mẹ nó, mày muốn chết à?” Khổng Vượng Tài phát điên lên, không thèm quan tâm đến việc Hoàng Thiên có phải người mà mình có thể động vào không, chửi thề một tiếng rồi rút con dao phóng lưỡi ra từ bên hông!
“Các anh em, lấy đồ ra chơi nó đi!” Khổng Vượng Tài quát năm tên thanh niên đang đứng sau lưng mình.
Cả năm tên này đều làm côn đồ từ nhỏ đến lớn, đã quá quen với việc đánh đập người khác. Giờ phút này, tất cả bọn chúng đều móc dao ra.
Hoàng Thiên thấy thế thì nhíu mày. Mấy thằng con trai bây giờ đúng là dữ dẫn thật, lần nào đi ra ngoài cũng mang dao theo à?
Lâm Ngọc An đứng bên cạnh đang cảm thấy vô cùng căng thẳng. Mặc dù cô biết Hoàng Thiên rất mạnh nhưng có nhiều người cầm dao như vậy, tình cảnh của Hoàng Thiên thật sự đang rất nguy hiểm!
Đánh nhau không sợ dao nhưng sợ nhất là dao găm và dao phóng lưỡi. Hai loại dao này mà đâm vào một nhát thì kiểu