Hiện tại điều mà Hoàng Thiên khẩn cấp muốn biết được nhất chính là, rốt cuộc Tiêu Đông Mai có phải là người xúi giục đứng ở phía sau màn hay là không!
Với thứ mặt hàng không có đầu óc giống như cái tên Vũ Phương Đông này mà có thể nghĩ ra được loại kế hoạch nham hiểm như thế, thì sợ rằng không thể chạy thoát được chỉ sự điểm của bà mẹ kế đáng chết Tiêu Đông Mai kia!
Nhớ lại khoảng thời gian khi vẫn còn ở Hà Nội, vì để giữ thể diện cho cha của anh là Hoàng Văn Thành, cho nên Hoàng Thiên đối xử với Tiêu Đông Mai cũng vẫn được coi như là giơ cao đánh khẽ, chẳng qua chỉ là ghim một viên đạn lên trêи đùi của Tiêu Đông Mai mà thôi.
Hoàng Thiên cũng biết được, điều này hoàn toàn không đủ để cho Tiêu Đông Mai biết khó mà lui, chỉ là chính mình lúc đó đã để một hơi thở độc ác thoát ra mất rồi.
Vào thời điểm mà Hoàng Thiên rời khỏi Hà Nội, Tiêu Đông Mai cũng đã sớm rời khỏi nhà họ Hoàng một cách lặng lẽ, sau đó biến mất không rõ tung tích.
Dựa theo những gì mà Quản gia Trân đã nói, Hoàng Văn Thành đã cho người lật tung cả Hà Nội lên để tìm Tiêu Đông Mai, nhưng không có kết quả. Cuối cùng, ngay cả Hoàng Văn Thành cũng không biết được là rốt cuộc Tiêu Đông Mai đã đi đâu.
Cho đến khi Tiêu Đông Mai xuất hiện ở vùng lân cận, gần với Thành phố Bắc Ninh, Hoàng Thiên mới chắc chắn được một điều, Tiêu Đông Mai lộ mặt là vì muốn đối phó với anh.
Trong lòng vừa nghĩ đến những thứ này, Hoàng Thiên đột nhiên nắm lấy tóc của Vũ Phương Đông, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái tên bại hoại này, chỉ muốn moi ra được từ trong miệng của gã ta tung tích chính xác hiện tại của Tiêu Đông Mai.
Vẻ mặt của Vũ Phương Đông lúc này lộ ra sự sợ hãi khôn cùng, nhưng mà hai con ngươi lại chỉ không ngừng đảo qua rồi lại đánh lại, không biết được trong lòng gã ta vẫn còn đang suy nghĩ điều gì nữa.
“Như thế nào, không muốn nói?”
Giọng nói trầm thấp của Hoàng Thiên được phủ thêm một tâng âm u, xé qua không khí mà hỏi Vũ Phương Đông.
Vũ Phương Đông cuống cuồng nhìn Hoàng Thiên, gã ta há to miệng nhưng mà cuối cùng lại vẫn không hề nói bất cứ lời nào.
Hoàng Thiên quả thật là đã đoán đúng rồi, Vũ Phương Đông xác thực là do Tiêu Đông Mai sai tới làm việ!
c Nhưng mà nỗi sợ hãi của Vũ Phương Đông đối với Tiêu Đông Mai là nỗi sợ hãi xuất phát từ tận trong đáy lòng, ngay cả nhân vật lớn giống như Đinh Quang Anh kia cũng sợ hãi Tiêu Đông Mai có thừa, huống chỉ là một loại nhân vật nhỏ bé như Vũ Phương Đông chứ?
“Không không. Anh Thiên, không, không có ai sai khiến tôi tới hết…”
Vũ Phương Đông lắp ba lắp bắp nói với Hoàng Thiên, rất hiển nhiên là gã ta đang không thành thật.
Với mắt nhìn tinh tường của Hoàng Thiên, làm sao anh có thể không nhìn ra được trong lòng Vũ Phương Đông có bóng ma cơ chứ?
Ngay cả Tiêu Tấn đang đứng ở một bên lúc này cũng phát hiện ra được Vũ Phương Đông nhất định là có vấn đề.
“Xem ra mày vẫn còn bị đánh ít quá, cho nên vẫn chưa học được bài học gì thì phải!
Một tên oắt như mày mà da cũng cững đấy nhỉ, đúng là thiếu đòn mà Tiêu Tấn nổi giận, rút thắt lưng bằng da của chính mình xuống, sau đó không ngừng quất xuống một trận roi lên trêи người của Vũ Phương Đông!
Vũ Phương Đông làm sao có thể chịu đựng được trận đòn roi như thế này chứ?
Trước đó gã ta cũng đã bị đánh cho thê thảm, bầm dập cả rồi, đâu còn chịu được những đợt roi liên tiếp này của Tiêu Tấn nữa?
“Đừng đánh, đừng đánh nữa! Cậu Thiên, anh bảo đàn em của anh một câu đi, nếu như còn đánh nữa thì sẽ đánh chết tôi mất…”
Vũ Phương Đồng kêu la thảm thiết như quỷ khóc sói gào, hét lên với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng coi thường, đối với loại mặt hàng nhu nhược nhưng lại cứng miệng như Vũ Phương Đồng, cứ coi như Tiêu Tấn không ra tay thì chính Hoàng Thiên cũng sẽ ra tay xử lý gã ta.
“Đánh chết thì đánh chết. Loại hàng cặn bã giống như mày thế này, còn sống cũng chỉ làm lãng phí không khí mà thôi.”
Hoàng Thiên không nhanh không chậm, thản nhiên mà đáp lại lời kêu gào của Vũ Phương Đông.
Vũ Phương Đông tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không ngừng âm thầm chửi rủa, nhưng lại không dám mắng ra thành tiếng.
Sau khi Tiêu Tấn quất liên tục hơn mười mấy roi, Vũ Phương Đông cuối cùng cũng không chịu đựng được nổi nữa.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết tất cả cho anh biết!”
Khuôn mặt Vũ Phương Đông tràn ngập dáng vẻ tuyệt vọng, khua khua tay với Hoàng Thiên, la lối như quỷ khóc sói gào mà hét lên với Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên mới nâng tay lên, phẩy tay một cái, ra hiệu cho Tiêu Tấn ngừng tay, không đánh Vũ Phương Đông nữa.
Tiêu Tấn cũng lập tức dừng tay, mục đích của anh ta không phải là đánh Vũ Phương Đông, mà chỉ là vì để cho loại mặt hàng này có thể nói thật.
Vũ Phương Đông không ngừng thở dốc một cách kịch liệt, những nơi bị làn roi quất qua trêи toàn thân đều nổi lên những vết lằn màu đỏ chói mắt. Đúng là đã chịu đựng đủ thống khổ.
“Nói đi, nếu như vẫn không dám nói ra sự thật, vậy thì tự mình ngầm nghĩ thử xem hậu quả sẽ như thế nào trước đi.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói với Vũ Phương Đông. . đam mỹ hài
Vũ Phương Đông thực sự không còn dám nói dối tiếp nữa. Gã ta cũng có thể thấy rõ được, nếu như bị Hoàng Thiên phát hiện ra chính mình đang nói dối, kết cục của gã ta có lẽ sẽ vô cùng thê thảm.
“Cậu Thiên, tôi không dám nói dối, đúng vậy, đúng là do bà Đông Mai ra lệnh cho tôi làm như vậy.”
Sau khi Vũ Phương Đông lắp bắp nói xong thì mới dám thở dài một hơi, trong lòng gã ta lúc này đang cực kỳ thấp thỏm.
Dù sao thì Tiêu Đông Mai có lòng dạ vừa độc ác, ra tay lại tàn nhẫn, là một người phụ nữ không dễ trêu chọc, nếu như bán đứng bà ta, Vũ Phương Đông biết kết quả của chính mình