Khi những tới những thứ này, trong lòng Lâm Ngọc An cảm thấy run rẩy.
Nếu thật sự là như thế thì thật sự quá khủng khϊế͙p͙.
Bây giờ, Lương Mạnh Bắc đang là Chủ tịch của Tập đoàn quốc tế toàn cầu, là gia đình giàu có nhất Thành phố Bắc Ninh, thế mà lại là cấp dưới của cậu Thiên kia, thế cậu Thiên kia lợi hại tới mức nào chứ?
Không lẽ chồng cô thật sự xuất thân từ một gia đình giàu có hàng đầu sao? Không lẽ mình đã vô tình được gả vào một gia đình giàu có sao?
Lâm Ngọc An cảm thấy ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn về phía Hoàng Thiên. Cô có cảm giác giờ phút này, Hoàng Thiên giống như một người xa lạ mà cô quen biết.
Trương Lan Phương còn hơn thế, bà ta cũng có cùng suy nghĩ với Lâm Ngọc An. Bà ta cảm thấy người con rể này của mình dường như không phải một tên phế vật, chắc chắn anh có một lai lịch cực kì vững chắc.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Huỳnh Mai cũng không thể khép lại được. Cô ấy võ gáy mình một cái, trong đầu bắt đầu nghĩ rằng trước đây mình cũng thật ngu ngốc. Nếu sớm biết được Hoàng Thiên không phải người vô dụng, Lương Mạnh Bắc đối đãi với Hoàng Thiên tốt như thế thì chắc chắn phải có nguyên nhân, sao cô ấy lại không nghĩ ra chuyện này chứ?
Cô ấy nhớ lại bạn bè và bạn học của mình vấn luôn lấy Hoàng Thiên ra để châm chọc cô ấy, Lâm Huỳnh Mai có cảm giác những người đó cũng thật buồn cười.
Và chính bản thân cô ấy cũng thật nực cười, luôn cảm thấy xấu hổ vì Hoàng Thiên, luôn luôn xem Hoàng Thiên như một tên ăn hại.
“Anh rể, anh, rốt cuộc thì gia đình anh làm gì thế?”
Lâm Huỳnh Mai lắp bắp nhìn Hoàng Thiên, nhỏ giọng lên tiếng hỏi.
Mặc dù âm thanh của cô ấy rất nhỏ, nhưng tất cả những người trong phòng đều nghe rõ.
Không đợi Hoàng Thiên lên tiếng, Hoàng Văn Thành đã nhíu mày.
Không lẽ con trai mình kém cỏi như thế sao? Những năm nay con trai mình vân luôn che giấu thân phận của bản thân sao?
“Cô gái nhỏ, cháu là ai thế?”
Hoàng Văn Thành khẽ cười, quay sang hỏi Lâm Huỳnh Mai.
Ở trước mặt Hoàng Văn Thành, Lâm Huỳnh Mai rõ ràng có hơi căng thẳng, cười trả lời: “Cháu là em dâu của con trai bác, hi hi”
“Ôi, ôi, được, được lãm. Dáng vẻ rất xinh xắn.
Hoàng Văn Thành cười ha ha một tiếng, sau đó ánh mắt ông lại nhìn về phía Lâm Ngọc An.
Sau khi nhìn thấy dung mạo cũng như dáng người của Lâm Ngọc An, Hoàng Văn Thành âm thành khen ngợi, ông cực kì hài lòng với dáng vẻ xinh đẹp và khí chất hơn người của Lâm Ngọc An.
“Cô gái này chắc hẳn là con dâu của tôi, đúng chứ?”
Hoàng Văn Thành mỉm cười nhìn Lâm Ngọc An hỏi.
Mặt Lâm Ngọc An đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên cô gặp cha chồng mình vì thế cô cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Cha”
Lâm Ngọc An xoắn xuýt một hồi lâu, lúc này mới lên tiếng.
Hoàng Văn Thành vô cùng kϊƈɦ động, bên cạnh đó ông cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Ông thậm chí còn không xuất hiện trong hôn lễ của con trai mình, đây là lần đầu tiên ông gặp con dâu của mình.
“Được rồi, tốt lắm. Mạnh Bắc, nhanh chóng đi mở một tài khoản, sau đó chuyển vào đó mười ngàn không trăm năm mươi tỷ, rồi mang về đây.”
Hoàng Văn Thành nói.
“Được, thưa ông chủ.”
Lương Mạnh Bắc nhận lời ngay lập tức, sau đó gọi điện thoại cho Lưu Nguyệt Hoa, bảo cô ta làm ngay lập tức.
Những người ở đây ngoại trừ Hoàng Thiên ra thì ai ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Mười ngàn không trăm năm mươi tỷ sao? Chỉ với một câu nói sao?
Càng bất ngờ hơn chính là Hoàng Văn Thành chỉ thuận miệng nói một câu thế mà Lương Mạnh Bắc đã nhanh chóng làm theo.
Chỉ có thể giải thích rằng tiền của Tập đoàn quốc tế toàn cầu đều là của nhà họ Hoàng.
Bịch!
Hai chân Trương Lan Phượng mềm nhũn ra, bà ta nhanh chóng ngồi bệt dưới đất.
Bà ta thật sự không thể chịu nổi sự kϊƈɦ động này, cha của con rể mình đúng là kiêu ngạo tới trêи mặt trăng.
Con gái bà ta vừa gọi một tiếng cha, Hoàng Văn Thành đã nhanh chóng kêu Lương Mạnh Bắc lấy mười ngàn không trăm năm mươi tỷ, không lẽ mười ngàn không trăm năm mươi tỷ này là quà ra mắt cho con gái bà ta sao?
Nghĩ tới đây, Trương Lan Phượng kϊƈɦ động tới mức cảm thấy khó thở, suýt nữa đã bị sốc.
Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai cũng cảm thấy kinh ngạc, ngẩn người, đứng một chỗ không biết làm gì.
Hai mắt nhìn nhau, há hốc mồm không biết nên nói gì.
Hoàng Thiên hiểu ý của Hoàng Văn Thành, mười ngàn không trăm năm mươi tỷ này đối với nhà họ Hoàng mà nói cũng chỉ như mưa phùn mà thôi. Ông muốn tặng cho Lâm Ngọc An.
“Ông, ông Thành, mười ngàn không trăm năm mươi tỷ kia…”
Trương Lan Phượng kϊƈɦ động tới mức hai chân run rẩy, quên cả việc mình ngồi dưới đất trông vô cùng mất mặt, lắp bắp bò dậy hỏi Hoàng Văn Thành.
Hoàng Văn Thành cũng không cười Trương Lan Phượng, ông biết với những