Hoàng Thiên đang đợi Vũ Thanh đến, sau khi nhận được điện thoại của Vũ Thanh thì Hoàng Thiên âm thầm nghiến răng.
Không biết Phó Lập Thành kia là loại người như thế nào, lát nữa gặp mặt thì sẽ rõ ràng thôi!
Đã dám chạm vào cha nuôi và em gái thì bố mày há có thể tha cho mày?
Hoàng Thiên âm thầm suy nghĩ những thứ này ở trong lòng, anh sải bước đi ra khỏi nhà.
“Chồng à, anh cẩn thận đấy.”
Lâm Ngọc An đi theo ra ngoài. Cô thực sự vô cùng lo lắng cho Hoàng Thiên.
Bởi vì cô thấy rõ kẻ thù mà Hoàng Thiên phải đối mặt rất độc ác tàn nhẫn, hai kẻ giết người mặc đồ đen che mặt nạ đã đủ để chứng minh tất cả.
Hoàng Thiên quay đầu dịu dàng nhìn Lâm Ngọc An, trong lòng của anh cảm thấy thật ấm áp.
“Không sao.”
Hoàng Thiên khẽ cười với Lâm Ngọc An.
Sau đó đi xuống dưới lầu.
Bốn đội viên đội đặc chiến đã áp giải hai kẻ giết người mặc đồ đen đi thẳng tới dưới lầu, giao cho Vũ Thanh đã đợi sẵn ở dưới đó.
“Bốn người các cậu. Chắc chắn phải đảm bảo sự an toàn cho người nhà của cậu Thiên!”
Vũ Thanh ra lệnh cho bốn người lính đặc chiến.
“Hiểu rõ!”
Bốn người rất có lòng tin trả lời.
Có bốn người họ bảo vệ người nhà thì Hoàng Thiên cũng yên tâm hơn, họ đều là đội viên đội đặc chiến được trang bị súng ống đầy đủ và có kinh nghiệm thực chiến trêи chiến trường, kẻ giết người có đáng sợ như thế nào thì làm sao có thể vượt qua hàng rào mạnh mẽ như vậy?
Vũ Thanh lái xe công vụ đến, còn có hai chiếc xe nhỏ đi theo anh ta, bên trong đều là đội viên đội đặc chiến của anh ta.
Lúc này tất cả đội viên đội đặc chiến đều đi ra nghiêm trang cung kính thực hiện nghi lễ quân đội với Hoàng Thiên.
Tổng cộng có tám đội viên đội đặc chiến, tất cả đều mặc quân phục dã chiến, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng trường tự động, uy phong nghiêm nghị đứng ở sau lưng Vũ Thanh.
Cảnh tượng này bị những người sống ở trong khu chung cư nhìn thấy, hầu như những người chứng kiến cảnh này đều lấy điện thoại ra. Quay video rồi đăng lên trạng thái.
Đương nhiên dựa vào thân phận của Vũ Thanh cũng không sợ rêu rao quá mức, bởi vì thân phận của anh ta quá đặc thù, dốc sức phục vụ cho bộ phận an ninh của Việt Nam và có đặc quyền tuyệt đối.
“Cậu chủ, hai thằng nhãi này là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vũ Thanh nhìn hai kẻ giết người mặc áo đen hỏi Hoàng Thiên.
“Đó là kẻ giết người do nước Thái phái tới.
Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh nghe thấy lời nói của Hoàng Thiên thì lập tức trợn tròn mắt.
“Ai cho bọn mày gan chó đó hả? Dám chạy tới đây kiếm chuyện!”
Vũ Thanh gầm lên, dùng báng súng của súng trường hung hăng đánh vào cằm của hai kẻ giết người mặc đồ đen này!
“Ách al”
Hai kẻ giết người mặc đồ đen gần như hét lên cùng lúc, cái cằm suýt nữa thì bị đập nát, cả người đều ngã xuống đất.
“Áp giải lên xe!”
Vũ Thanh ra lệnh cho cấp dưới.
Hai kẻ giết người mặc đồ đen bị áp giải lên xe công vụ, lúc này Hoàng Thiên lấy điện thoại ra gọi cho Phó Lập Thành của nước Thái.
“Chào cậu Thiên, cậu gọi điện thoại cho tôi nhanh vậy sao?”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói rất đắc trí của Phó Lập Thành.
“Tiêu Hổ và Tiêu Tử Phong đều ở chỗ tôi.
Hẹn nơi gặp mặt đi!”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
“Ha ha hai! Tôi biết thằng nhóc cậu là người thông minh mài Được thôi, vậy cậu hãy ra khỏi thành phố trước rồi đến vùng ngoại ô phía bắc chờ chỉ dẫn tiếp theo của tôi.
Phó Lập Thành rất là hung hăng càn quấy ra lệnh cho Hoàng Thiên, nghiềm nhiên tự cho rằng mình là người trêи cơ.
Hoàng Thiên không nói gì rồi cúp điện thoại.
Phó Lập Thành đã thích hung hăng càn quấy vậy thì để cho ông ta hung hăng càn quấy một lúc đi!
Huống chỉ trong lòng Hoàng Thiên rất rõ ràng, đối với Phó Lập Thành mà nói, Tiêu Hổ và Tiêu Tử Phong cũng không có quan trọng như vậy, mà đối với Hoàng Thiên mà nói, Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường lại là người thân nhất của anh!
Cho nên Hoàng Thiên sẽ càng quan tâm và kiêng dè hơn.
“Chúng ta xuất phát đi tới vùng ngoại ô phía bắc.”
Hoàng Thiên vung tay lên. Dân đầu đám người cùng nhau lên xe, anh lái xe ở phía trước nhanh chóng ra khỏi khu chung cư.
Tất cả xe của Vũ Thanh đuổi theo phía sau. Đi theo Hoàng Thiên ra khỏi khu chung cư chạy ở trêи đường phố.
Chẳng bao lâu, Hoàng Thiên đã đưa đám người rời khỏi thành