Hoàng Thiên sửng sốt một hồi, anh liếc mắt nhìn Lâm Ngọc An bên cạnh, anh vẫn nhịn xuống.
“Anh đứng đực ra ở đây làm gì, mau cút đi”
Trương Lan Phượng tức giận nhìn Hoàng Thiên, ước gì Hoàng Thiên lập tức biến mất khỏi mắt bà ta.
“Mẹ, đừng làm chuyện này với Hoàng Thiên, anh ấy cũng có lòng tốt đến giúp đỡ.”
Lâm Ngọc An khuyên Trương Lan Phượng.
“Làm sao cậu ta có thể giúp được?”
Trương Lan Phượng tức giận nói: “Chẳng phải đến cuối vẫn cần cậu chủ Trịnh ra tay giúp đỡ sao?
Lâm Ngọc An lắc đầu bất lực, cô cảm thấy Hoàng Thiên bị sỉ nhục thậm tệ là do cô gọi anh tới.
Trương Lan Phượng cũng không để ý tới Hoàng Thiên, bà ta liếc mắt nhìn Trịnh Hiếu Phong, trong lòng vẫn là rất hài lòng với Trịnh Hiếu Phong.
Bởi vì Trương Lan Phượng đã nhìn thấy từ khi Trịnh Hiếu Phong đến, người phụ nữ kia không còn kiêu ngạo như vậy nữa.
Cậu chủ Trịnh đúng là có thể trấn áp được tất cả.
“Cậu chủ Trịnh, một lát nữa chồng của người phụ nữ này sẽ đến, cậu có thể chống đỡ được không?”
Trương Lan Phượng kéo Trịnh Hiếu Phong sang một bên, khế hỏi.
Trịnh Hiếu Phong mỉm cười vui vẻ nhìn Trương Lan Phượng nói: “Dì đừng lo lắng. Ở thành phố Bắc Ninh, không ai dám không nể mặt Trịnh Hiếu Phong này.”
Khi Trương Lan Phượng nghe Trịnh Hiếu Phong nói điều này, đột nhiên duỗi thẳng eo.
“Quá tốt rồi, có lời này của cậu thì dì yên tâm rồi.”
Trương Lan Phượng mỉm cười nhìn Trịnh Hiếu Phong, nhìn thế nào cũng ưng.
“Dì cứ yên tâm, bà ta chỉ cần một số tiền, không sao cả, cháu có tiền.”
Trịnh Hiếu Phong tỏ vẻ là một người rất giàu có.
Trương Lan Phượng càng yên tâm hơn, lúc này nhìn khuôn mặt sưng vù của Trịnh Hiếu Phong, bối rối hỏi: “Cậu chủ Trịnh, sao mặt cậu lại sưng như vậy?”
Nói đến chỗ đau của Trịnh Hiếu Phong, anh ta trừng mắt nhìn Hoàng Thiên với lòng căm hận.
Sao mặt tôi lại sưng thế này? Là bì tôi bị hàng chục cái tát trời giáng vào mặt!
Nhưng Trịnh Hiếu Phong đương nhiên không thể nói với Trương Lan Phượng về điều này, bởi vì điều đó sẽ quá xấu hổ.
“Dì, dạo này cháu ăn uống tốt quá nên tăng cân một chút đó mà.”
Trương Lan Phượng cũng không ngu ngốc, bà nhìn Trịnh Hiếu Phong cười cười: “Cháu đừng đùa với dì, cháu bị đánh sao?”
Trịnh Hiếu Phong mặt nóng lên, biết mình không thể che giấu, ngại ngùng cười, nói với Trương Lan Phượng: “Dì, thực sự cháu bị đánh như thế này vì cứu Ngọc An.”
“Cứu Ngọc An?”
Trương Lan Phượng nghe thế thì choáng váng.
Lâm Ngọc An sợ Trương Lan Phượng lo lắng nên đã bàn bạc với em gái không nói với Trương Lan Phượng những gì đã xảy ra trong ngày hôm đó.
“Dạ dì, Ngọc An và Huỳnh Mai hôm nay gặp phải kẻ xấu. Con bị đánh thế này để cứu bọn họ.”
Trịnh Hiếu Phong thở dài và nói.
Sau khi nghe được lời này trong lòng sợ hãi, Trương Lan Phượng liền vội vàng hỏi Lâm Ngọc An: “Ngọc An, có thật không? Tại sao con không nói với mẹ?”
Lâm Ngọc An cắn môi, nhớ đến chuyện đã xảy ra là cô không chịu đựng nổi.
Cô cũng rất kinh ngạc, rõ ràng là Hoàng Thiên đã cứu cô, Trịnh Hiếu Phong cứu cô khi nào?
“Mẹ, đó là một người tên Trịnh Tiến. Ông ta đã bắt cóc con và Huỳnh Mai.” Lâm Ngọc An nói ngắn gọn về vấn đề với Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng càng nghe càng bối rối, Lâm Ngọc An không biết Trịnh Tiến là ai, nhưng cô biết Trịnh Tiến và Trịnh Hải là anh em ruột và là chú của Trịnh Hiếu Phong!
“Cậu chủ Trịnh, Trịnh Tiến không phải là chú của cậu sao? Tại sao ông ta lại bắt cóc Huỳnh Mai?”
Trương Lan Phượng mặt sa sầm và hỏi Trịnh Hiếu Phong.
Trịnh Hiếu Phong đã sớm tìm ra cách ứng phó, tỏ ra rất tức giận: “Dì, Ngọc An, cháu không có một người chú như vậy! Hừm, khi cháu biết rằng Trịnh Tiến bắt cóc Ngọc An và Huỳnh Mai, cháu đã rất tức giận! Cháu đã đến gặp chú ấy để tìm hiểu mọi chuyện, nhưng không ngờ đến cháu mà chú ấy cũng đánh”
Lâm Ngọc An nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, lúc đó Hoàng Thiên nhờ Tiêu Tấn chở cô và Huỳnh Mai về nhà nên không thấy Trịnh Hiếu Phong có mặt.
Không ngờ Trịnh Hiếu Phong phân biệt đúng sai rõ ràng như vậy, anh ta lại trở mặt với ông chú của mình vì cô và Huỳnh Mai.
Trương Lan Phượng nhìn Trịnh Hiếu Phong, trong lòng xúc động: “Này, Trịnh Hiếu Phong, cháu thật tốt, dì sẽ nhớ cháu lần này giúp đỡ.”
Hoàng Thiên đang xem tất cả những thứ này, anh thực sự ngưỡng mộ da mặt dày của Trịnh Hiếu Phong, tên này còn có chút liêm sỉ nào không vậy?
“Trịnh Hiếu Phong, anh có chắc là anh và chú của mình không cùng một giuộc không?”
Hoàng Thiên cười lạnh chất vấn Trịnh Hiếu Phong.
Trịnh Hiếu Phong bùng nổ ngay khi nghe thấy điều này: “Hoàng Thiên, anh còn muốn ngậm máu phun người sao? Anh làm gì với Ngọc An thì dì Trương là người rõ nhất!”
“Không sai, tôi tin tưởng cậu chủ Trịnh!”
Trương Lan Phượng gật đầu, sau đó trừng mắt nhìn Hoàng Thiên: “Thế mà cũng học được cách hãm hại người khác rồi đấy.
Tôi thấy cậu càng ngày càng không biết xấu hổi”
“Mẹ, con đã cứu Ngọc An và Huỳnh Mai.
Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Tiến là cùng một giuộc. Con cảm thấy Ngọc An rất không an toàn”
Hoàng Thiên nói.
Trương Lan Phượng mở to mắt khi nghe thấy: “Tôi thấy ở bên cậu mới không an toàn!
Cậu có thể cứu Ngọc An trong thời điểm này không? Nếu xảy ra chuyện, cậu chạy nhanh hơn bất cứ ai khác.”
Lúc này Lâm Ngọc An nói với Trương Lan Phượng: “Mẹ ơi, chính Hoàng Thiên đã cứu con và Huỳnh Mai.”
“Được,