Trương Lan Phượng càng nói càng tức, tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đúng là khó lòng giãi bày, anh cũng đoán được, vừa rồi nhất định là Trịnh Hiếu Phong nói gì đó với Trương Lan Phượng, còn là loại lật ngược phải trái, nếu không, Trương Lan Phượng đâu hiểu lầm anh như thế.
“Mẹ, con có thể đi ra là dựa vào chính mình, không có một chút liên quan nào tới Trịnh Hiếu Phong.”
Trong lòng Hoàng Thiên bực bội, giải thích với Trương Lan Phượng.
“Cậu câm miệng cho tôi, thật sự không ngờ tới da mặt cậu lại dày tới vậy.
Con người sống trêи đời thì phải học cảm ơn, cậu chủ Trịnh người ta đã cứu cậu, cậu còn không chịu thừa nhận? Đúng là vịt chết còn cứng mỏ.”
Trương Lan Phượng trừng Hoàng Thiên, thật sự vô cùng thất vọng đối với người con rể này.
Lâm Huỳnh Mai cũng hừ lạnh một tiếng, nhìn Hoàng Thiên nói: “Anh đúng là tự ti dẫn tới lòng tự trọng rất mạnh, thừa nhận người khác ưu tú hơn rất khó sao?
Lần này may mà có cậu chủ Trịnh, nếu không anh sẽ không ra ngoài được, có gì mà không thể thừa nhận?”
“Đúng vậy, ngay cả tôi đều không nhìn nổi nữa, sao anh có thể dối trá như thế?”
Đỗ Hành ở một bên cũng gật gù hát đệm.
Thiếu chút nữa là Hoàng Thiên hộc máu, chuyện này cũng quá gài hàng rồi?
Mấy người biết chuyện gì không mà đã kết luận linh tỉnh?
“Được rồi đều đừng nói nữa, cho dù thế nào, Hoàng Thiên cũng là có ý tốt tới cứu Huỳnh Mai, điểm này con biết rất rõ.”
Lúc này Lâm Ngọc An lớn tiếng nói.
Trương Lan Phượng bĩu môi: “Ha ha, có ý tốt cũng phải làm thành chuyện tốt mới được, con xem bộ dạng cậu ta đi, đến đây có ích lợi gì? Thiếu chút nữa liên lụy cả mình vào.”
“Đúng vậy chị, nếu không phải cậu chủ Trịnh là em họ của Trịnh Minh Nghĩa kia, hôm nay em và Đỗ Hành sẽ thảm rồi.”
Lâm Huỳnh Mai nghĩ lại mà sợ nói.
Lâm Ngọc An không có cách nào biện giải giúp Hoàng Thiên, cô cũng biết sự thật bày ra ngay trước mắt, quả thực là Trịnh Hiếu Phong đã giúp bọn họ.
Hoàng Thiên biết giải thích thế nào cũng vô dụng, mình càng nói Trương Lan Phượng sẽ càng tức giận.
“Được rồi được rồi, cậu chủ Trịnh lợi hại được chưa? Con đi trước.”
Hoàng Thiên buồn bực nói một câu, sau đó xoay người muốn lên xe.
Trương Lan Phượng vừa thấy thái độ này của Hoàng Thiên, lập tức tức giận: “Cậu có thái độ gì đấy? Đứng lại cho tôi, nhanh đi cảm ơn cậu chủ Trịnh đi.”
Hoàng Thiên đứng trước xe im lặng mấy giây, sau đó không đề ý tới Trương Lan Phượng, lên xe nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng rời đi.
Nói cảm ơn Trịnh Hiếu Phong sao?
Hoàng Thiên còn chưa đến mức phải làm vậy.
Cho dù Trương Lan Phượng tức giận, Hoàng Thiên cũng không quan tâm được nhiều như vậy, thích làm gì thì làm đi.
“Con xem bộ dạng của cậu ta kìa.
Đúng là tức chết mẹ rồi.”
Trương Lan Phượng vỗ ngực, tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi mẹ, Huỳnh Mai không có chuyện gì, đã là may mắn lắm rồi, chúng ta nhanh trở về đi.”
Lâm Ngọc An vội vàng khuyên.
Trương Lan Phượng tức giận giậm chân, nhìn hướng Hoàng Thiên rời đi mắng: “Cậu giỏi thì đừng có mà trở về, thực sự tức chết tôi mà, cậu ta còn kiêu ngạo như thế.”
Hoàng Thiên lái xe đi dạo ở bên ngoài một vòng, sau đó trở về nhà.
Vừa mới tiến vào nhà, anh đã cảm thấy tình hình không ổn lắm.
Trương Lan Phượng trợn mắt nhìn anh, đây là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng một nhà ba người Trần Giang tới đây, khiến Hoàng Thiên thật sự không ngờ đến.
Chỉ thấy vẻ mặt Trần Giang lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên như nhìn kẻ thù.
Trương Lan Phượng ôm cánh tay dựa vào cửa, vẻ mặt cũng âm trầm.
Cha của Trần Giang là Trần Giang Hùng lúc này cũng nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Hoàng Thiên với vẻ khinh bỉ, thở dài.
“Cậu còn mặt mũi trở về à?”
Trương Lan Phượng giống như gà mẹ xù lông, xông tới véo Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết lại có chuyện, không cần thận còn bị đánh nữa.
“Mẹ, con lại làm sao vậy?”
Hoàng Thiên bất đắc dĩ hỏi.
“Bảo cậu đi nói cảm ơn với cậu chủ Trịnh, cậu sĩ diện sống chết không chịu di, chuyện này còn chưa tính, nhưng vì sao cậu phải gài chị Giang cậu?”
Trương Lan Phượng nổi giận đùng đùng chất vấn Hoàng Thiên, giơ tay lên muốn tát Hoàng Thiên nữa.
Lâm Ngọc An ở ngay bên cạnh Trương Lan Phượng, vội vàng giữ bà ta lại.
“Mẹ à, có chuyện gì thì từ từ nói, nhiều người ở đây như vậy, mẹ cho Hoàng Thiên chút mặt mũi đi.”
Lâm Ngọc An vội la lên.
“Nể mặt cậu ta sao? Chính cậu ta không cần mặt mũi, mẹ để mặt mũi cho cậu ta làm gì?”
Trương Lan Phượng hỏi lại Lâm Ngọc An, sau đó hỏi Hoàng Thiên: “Trần Giang là chị họ của cậu, vì sao cậu muốn gài hàng con bé?”
Hoàng Thiên thật sự là đủ bị động, hỏi Trương Lan Phượng: “Con lừa cô ta chuyện gì?”
Trương Lan Phượng vừa nghe những lời Hoàng Thiên nói, thì ôm mặt, chỉ vào Hoàng Thiên quát: “Cậu còn giả vờ hồ đồ sao? Ngày hôm qua cậu bảo Lương Mạnh Bắc đuổi việc Đặng Nam, cậu cũng quá độc ác rồi đấy?”
“Dù thế nào Đặng Nam cũng là anh rể tương lai của cậu, cậu khiến anh rể tương lai của mình mất chén cơm thì có lợi gì? Vì sao cậu phải làm chuyện như thế?”
Trương Lan Phượng càng nói càng tức, ước gì có thể đánh Hoàng Thiên một trận cho hả giận.
“Hoàng Thiên, cậu nói xem cậu là người sao? Đặng Nam mất công việc, lần này cậu hài lòng chưa?”
Trần Giang cũng đi tới, chỉ vào mũi Hoàng Thiên mắng.
“Hoàng Thiên, tôi không nói là cậu sai, nhưng việc làm này của cậu quá bẩn thỉu rồi.”
Trần Giang Hùng cũng lên tiếng, rất không hài lòng nhìn Hoàng Thiên, nói tiếp: “Tôi nghe Trần Giang nói, cậu còn bảo Trần Giang gọi cậu là cha? Nếu cậu là cha con bé, vậy tôi là gì?”
Hoàng Thiên lập tức nghẹn lời, cô ta một câu ông ta một câu, Hoàng Thiên thành đối tượng bị mọi người chỉ trỏ.
“Không còn lời nào để nói à? Hoàng