Hai má của Lâm Ngọc An, tất cả đều là dấu tay của Trương Ngọc Huyền.
Cảm giác trêи mặt nóng rát, trong lòng Lâm Ngọc An vô cùng ấm ức.
Ngày thường Trương Ngọc Huyền này không thiếu lần ức hϊế͙p͙ cô, những ngày này, cuộc sống của cô vừa mới khá hơn một xíu, nào ngờ hôm nay, Trương Ngọc Huyền lại một lần nữa ức hϊế͙p͙ cô.
“Trương Ngọc Huyền, cô quá đáng rồi đấy.” Lâm Ngọc An nói.
“Quá đáng ư? Ha ha ha, tôi chính là quá đáng đấy, cô có thể làm như thế nào?”
Trương Ngọc Huyền cười khẩy, trong lòng lại vô cùng sung sướиɠ.
Trong lòng cô ta nghĩ thầm, đồ hồ ly tinh nhà cô, trong công ty này, cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất, khiến cho đám đàn ông không nhìn tôi, bà đây chính là đánh cô đấy.
Lâm Ngọc An biết gần đây Trương Ngọc Huyền quen biết được một chỗ dựa vững chắc, còn là đại ca xã hội đen nữa, người này rất độc ác.
Đúng là có chỗ dựa vào, cho nên Trương Ngọc Huyền mới càng thêm không chút nào kiêng ky như thế.
Còn cô có thể dựa vào ai đây? Dựa vào Hoàng Thiên ư? Căn bản không được việc gì.
Trong lòng Lâm Ngọc An cảm thấy vô cùng khổ sở, biết mình không thể trêu vào Trương Ngọc Huyền, cô chuẩn bị đi về chỗ bàn làm việc.
“Cô dùng ánh mắt gì nhìn tôi đấy?”
Ngay lúc Lâm Ngọc An sắp đi, Trương Ngọc Huyền lại đuổi theo.
“Phó chủ tịch Trương, cô còn có việc gì nữa à?”
Lâm Ngọc An đè nén lửa giận, nếu như Trương Ngọc Huyền lại đánh cô, cô chỉ có thể đánh trả lại.
Trương Ngọc Huyền thật đúng là không có ý định buông tha cho Lâm Ngọc An, cô ta cười mỉa: “Tôi cho cô đi chưa? Tôi còn chưa dạy dỗ cô xong đâu.”
Đúng lúc này ông chủ Phùng Sơn nghe thấy tiếng chạy đến, ngăn cản Trương Ngọc Huyền.
Lúc này, Trương Ngọc Huyền căn bản không để Phùng Sơn vào mắt, cô ta nhìn Phùng Sơn rồi nói: “Ông chủ à, ông còn muốn che chở cho con khốn này ư?”
Trong lòng Phùng Sơn tức giận không thôi, lần trước Lương Mạnh Bắc đã chào hỏi qua với ông ta, để ông ta quan tâm đến Lâm Ngọc An, ông ta nào dám không cho Lương Mạnh Bắc mặt mũi chứ?
Nhưng hiện tại cái cô Trương Ngọc Huyền này đã thành tinh, Phùng Sơn thật sự không dám chọc giận cô ta.
“Ngọc Huyền à, có chuyện gì thì bỏ qua đi, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, cô cũng đã đánh cô ấy rồi, để cô ấy đi thôi.”
Phùng Sơn mỉm cười khuyên nhủ.
“Ông tránh sang một bên đi, tôi đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt rồi, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cô ta một bài học.”
Trương Ngọc Huyền nói xong, cô ta lại vung tay lên cho Lâm Ngọc An một bạt tai.
Mắt Lâm Ngọc An rưng rưng, trước mặt nhiều người như vậy, cô cứ như thế bị đánh, trong lòng cô rất khó chấp nhận, che mặt xông ra ngoài công ty.
Trương Ngọc Huyền ở phía sau châm chọc khiêu khích: “Ha ha ha, để tôi xem cô có thể trốn đến khi nào chứ, có giỏi thì đừng đi làm.”
Lâm Ngọc An đưa tay lau nước mắt, đi đến trước cửa công ty.
Nhìn thấy Hoàng Thiên đã đi đến đón cô, trong lòng của cô không biết là tư vị gì.
Không thể trông cậy vào ông xã của mình được, Trương Ngọc Huyền quen biết người đàn ông trong xã hội đen, Hoàng Thiên là người không quyền không thế, có thể chọc vào người ta sao?
Vừa muốn tránh mặt Hoàng Thiên, không ngờ Hoàng Thiên đã xuống xe.
“Ngọc An, làm sao không lên xe?”
Hoàng Thiên nghi hoặc nhìn Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An cúi đầu, sợ Hoàng Thiên nhìn thấy dấu tay trêи mặt của mình. Thế nhưng Hoàng Thiên vẫn phát hiện ra, anh vén tóc của Lâm Ngọc An lên, vô cùng khϊế͙p͙ SỢ.
Trêи mặt vợ anh đều là dấu tay, rõ ràng là bị người ta tát.
Bản thân mình chịu bị mẹ vợ tát còn chưa tính, tốt xấu gì cũng nể mặt bà xã là Lâm Ngọc An, anh có thể nhịn.
Nhưng vợ mình bị người ta đánh, Hoàng Thiên không thể nhịn được.
“Người nào đánh?” Hoàng Thiên hỏi Lâm Ngọc An.
Nước mắt của Lâm Ngọc An rơi xuống, nhìn thoáng qua Hoàng Thiên rồi nói: “Tôi không sao, chúng ta về nhà thôi.”
“Về nhà sao, em đã bị đánh thành ra như thế này rồi, còn về nhà ư?”
Hoàng Thiên đau lòng nói.
“Không sao đâu, ngủ một giấc là ổn thôi.”
“Không được, em là vợ của Hoàng Thiên anh, ai dám động đến em, tôi muốn kẻ đó sống không bằng chết.”
Ánh mắt của Hoàng Thiên giống như có thể phun ra lửa, hiện tại anh đã thật sự nổi giận.
Nhìn thấy lúc này trêи người Hoàng Thiên tỏa ra khí thế sắc bén, Lâm Ngọc An sợ ngây người. Cô phát hiện ra, lúc này Hoàng Thiên giống như biến thành một người khác vậy, khiến cho cô cảm thấy xa lạ.
Kẻ vô dụng trong miệng mọi người, lúc này đây lại vì cô, thế mà trở thành một người đàn ông hung dữ và khí thế như vậy.
Trái tim của con người đều là máu thịt, trong lòng Lâm Ngọc An trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết Hoàng Thiên thật lòng yêu mình, mà bản thân cô lại chưa từng thật sự nhìn người đàn ông này lấy một lần.
“Ông xã”
Cảm xúc ấm ức và cảm động cùng nhau xông lên đầu, Lâm Ngọc An không kìm nén được phần dịu dàng trong lòng nữa, không nhịn được, ôm chặt lấy Hoàng Thiên.
Cái ôm này… Cơ thể của Hoàng Thiên giống như bị điện giật vậy, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hơn ba năm, đây là người phụ nữ mà anh vẫn luôn yêu, lần đầu tiên gọi anh một tiếng ông xã.
Không dễ dàng, quá khó khăn.
Hoàng Thiên kϊƈɦ động đến mức muốn khóc. Anh ôm cơ thể mềm mại thơm mát của Lâm Ngọc An, cảm nhận được hương thơm thoang thoảng trêи tóc của cô, Hoàng Thiên hoàn toàn say mê trong đó.
Đây chính là lần đầu tiên anh và vợ mình tiếp xúc thân mật như thế.
Lâm Ngọc An tựa vào trêи vai Hoàng Thiên òa khóc, từ lần trước mẹ ép buộc cô ly hôn với Hoàng