Nhìn thấy Hoàng Thiên không có lời nào, Lâm Minh Thủy càng thêm hăng hái.
Cũng có thể nói là càng tức giận hơn.
Bây giờ cô ấy dồn hết tình cảm cho Vương Tử Tuyên vì dù sao thì để tìm được một người có tiền như vậy cũng không dễ dàng.
“Tôi cần phải quan tâm đến anh sao?”
Vẻ mặt Hoàng Thiên bình tĩnh, nhưng mà trong mắt đã hiện lên một tia lạnh lùng.
Đúng vậy, Hoàng Thiên bây giờ tâm trạng không tốt, anh lại còn bị Vương Tử Tuyên và Lâm Minh Thủy làm phiền.
Lâm Minh Thủy thấy Hoàng Thiên dám cãi lại, cô ta lập tức giận dữ.
“Được lắm Hoàng Thiên, cậu còn có bản lĩnh gì? Tôi hỏi cậu có phải Tô Lạc Yến đã ngủ với cậu rồi sao? Nếu không thì tại sao cậu lại giúp con khốn đó nhận được dự án?
Tại sao lại làm Tử Tuyên bị thiệt hại nhiều như vậy, cậu làm như vậy thì có lợi ích gì cho cậu chứ?”
Lâm Minh Thủy chỉ vào mũi của Hoàng Thiên và chất vấn.
Tố Huệ lúc này cũng tới hùa theo, cô ta lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên nói: “Đúng vậy, nhìn cậu giống như một con chó đáng thương vậy, thiếu tiền thì mở mồm ra nói với Tử Tuyên một tiếng chứ đừng có mà gây chuyện với Tử Tuyên, cậu cũng không được sống yên ổn đâu.”
“Được rồi! Đừng nói nữa!”
Lúc này Vương Tử Tuyên đột nhiên gầm lên.
Làm cho Lâm Minh Thủy và Tố Huệ giật mình, bọn họ lập tức ngừng nói.
Vương Tử Tuyên trợn mắt, xắn tay áo, đi về phía Hoàng Thiên.
Trương Lan Phượng nói rằng anh ta nên đi nhờ vả Hoàng Thiên, anh ta thấy việc đó vô cùng nhục nhã.
Nghĩ thầm rằng chính mình là một cậu chủ giàu có, lại có thể đi nhờ vả cái loại phế vật Hoàng Thiên kia sao? Không phải là làm cho trò cười cho mọi người sao?
“Hoàng Thiên, anh biết điều thì đi cùng tôi đến hỏi thăm sức khỏe Lương Mạnh Bắc, rồi nói ông ta giao dự án cho tôi, nếu không thì, nói lầm bầm…”
Vương Tử Tuyên đứng trước mặt Hoàng Thiên, giọng điệu đầy đe dọa.
“Nếu không thì sao?”
Hoàng Thiên đứng vững như núi cười lạnh.
“Nếu anh không nghe lời, đêm nay tôi sẽ đánh anh một trận.”
Vương Tử Tuyên hung hăng nhìn chăm chằm Hoàng Thiên, chuẩn bị ra tay.
Lâm Minh Thủy và Tố Huệ đều khi nghe vậy đều mỉm cười, bọn họ rất háo hức được xem một vở kịch hay như vậy.
Thấy Hoàng Thiên không trả lời, Vương Tử Tuyên hoàn toàn tức giận, anh ta định tát vào mặt Hoàng Thiên!
Không ngờ vừa nhấc tay định tát thì đã bị bàn tay to của Hoàng Thiên năm lấy, sau đó sống mũi đau nhói.
Bốp!
“A”
Vương Tử Tuyên hét lên thảm thiết, và ôm mũi ngồi xổm xuống.
Máu từ lỗ mũi chảy ra ào ạt, Vương Tử Tuyên đưa tay sờ, xương mũi đã bị gấy.
“Con mẹ mày Hoàng Thiên, tao sẽ không tha cho mày.”
Bịch.
Vương Tử Tuyên chưa kịp chửi xong đã bị Hoàng Thiên đạp xuống đất.
Lâm Minh Thủy và Tố Huệ đều choáng váng, bọn họ nghĩ rằng là có thể nhìn thấy Hoàng Thiên bị hành hạ như một con chó, nhưng Vương Tử Tuyên lại bị Hoàng Thiên đánh gục trong nháy mắt.
“Anh làm cái gì vậy hả Hoàng Thiên? Anh quá dã man!”
Lâm Minh Thủy nhìn trông rất đau lòng, trừng mắt với Hoàng Thiên và hét lên, rồi vội vàng giúp Vương Tử Tuyên đứng dậy.
Tố Huệ cũng đến để giúp đỡ, người phụ nữ này giống như một con chó cảnh vậy, luôn đi theo ăn uống với Vương Tử Tuyên và Lâm Minh Thủy.
Hoàng Thiên nhìn thấy Lâm Minh Thủy như vậy, anh không thể không khịt mũi lạnh lùng.
Xét về thân hình và khuôn mặt, Hoàng Thiên còn tốt hơn Vương Tử Tuyên gấp mười lần, Lâm Minh Thủy đi theo Vương Tử Tuyên chẳng qua là thèm muốn đối phương có tiền thôi.
Nhưng Lâm Minh Thủy đâu biết rằng thời cấp ba cô ta đã bỏ lỡ cơ hội trở thành người vợ giàu có nhất.
“Nếu Vương Tử Tuyên đánh tôi, cô nhất định sẽ võ tay khen hay đúng không?”
Hoàng Thiên nhìn Lâm Minh Thủy, lạnh lùng hỏi cô ta.
Lâm Minh Thủy nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên và chửi rủa: “Mẹ kiếp, đừng có nói nhảm với tôi, tôi sẽ nói cho anh biết là anh đã gây ra chuyện lớn, bây giờ anh đánh Tử Tuyên như thế này rồi thì còn lâu mới được yên ổn.”
“Hừ, đúng rồi, dám đánh Tử Tuyên như vậy sao? Hoàng Thiên à, anh xong đời rồi.”
Tố Huệ cũng nói vào.
Nhìn hai người bạn học cũ này, Hoàng Thiên hoàn toàn thất vọng về họ.
“Chúng ta không còn là bạn học nữa, lần sau các cô còn dám nói chuyện với tôi như thế này thì tôi sẽ không tha cho đâu.”
Sau khi Hoàng Thiên nói xong, anh lập tức quay người và rời đi.
Lâm Minh Thủy và Tố Huệ tức giận đến mức bốc khói, nhìn theo bóng lưng rời đi của Hoàng Thiên, Lâm Minh Thủy khit mũi khinh thường: “Mẹ kiếp, ai mà thèm có bạn học kém cỏi như anh? Đúng là không biết xấu hổi”
Đã khuya lắm rồi, Hoàng Thiên không bắt taxi mà là tự đi bộ về nhà.
Anh vẫn đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra đêm nay.
Lương Mạnh Bắc bị chém, điều này đã làm cho Hoàng Thiên có một dự cảm rất mạnh.
Rất có thể đó là do Tiêu Bích Liên sai người làm vậy!
Nếu điều này là đúng, vậy thì người phụ nữ này đã biết rằng anh bây giờ đang ở thành phố Bắc Ninh.
Về việc Tiêu Bích Liên làm sao mà biết được thì Hoàng Thiên vẫn chưa điều tra ra.
Quản gia Trần là người nhìn xa trông rộng, thời gian trước lúc ông ấy trở về Hà Nội, chắc chắn ông ấy sẽ không nói gì về mình.
Hoàng Thiên không thèm nghĩ ngợi nữa, bước nhanh về nhà.
Vừa bước vào nhà,