Trương Lan Hương và Trương Định nói sau đó, Trương Vĩ trong lòng thật sự vui vẻ
Nghĩ rằng mình có thể có được danh tính hiển hách như vậy chỉ sau khi tốt nghiệp, cậu ta cảm thấy mình đã rất thành công.
Hừ, Hoàng Thiên, đồ phế vật như anh cho rằng tôi nợ anh ân huệ lớn vì đã giúp tôi vào tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu sao?
Anh chỉ là dựa vào Đường Lương Hạnh, mới làm được chuyện này, ông đây không nợ ơn của đồ phế vật như anh!
Trương Vĩ âm thầm chửi rủa Hoàng Thiên, và sau đó đi đến trước mặt sáu nhân viên bảo vệ.
Mỗi khi cậu ta đến vào những ngày này, các nhân viên bảo vệ đều chủ động chào cậu †a.
Vì vậy, cậu ta đứng đó chờ nhận được màn chào hỏi.
Không ngờ, sắc mặt của sáu nhân viên bảo vệ rất lạnh lùng, đội trưởng đội an ninh Châu Cường nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt xấu xa.
“Đội trưởng Châu, anh đang nghĩ gì? Tại sao thấy tôi lại không chào?”
Trương Vĩ tỏ ra uy phong và chất vấn Châu Cường.
Châu Cường đã nhận được chỉ thị của Lưu Nguyệt Hoa từ lâu, bây giờ Trương Vĩ không còn là tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu nữa, anh không thể cho thằng nhóc này tiến vào nửa bướ!
c Điều quan trọng nhất, đây là mệnh lệnh của ông chủ lớn đứng sau tập đoàn, cậu chủ Hoàng ở Hà Nội!
Châu Cường làm sao dám lơ là? Nhìn thấy Trương Vĩ đi tới, Châu Cường đích thân dẫn theo một ít bảo vệ đứng ở cửa.
“Mày là cái thá gì mà tao phải chào?”
Châu Cường chế nhạo một hồi, nhìn Trương Vĩ như một kẻ ngốc.
“Anh nói gì, nói lại lần nữa xem?”
Trương Vĩ tức đến mức nhếch miệng, Châu Cường có phải bị lừa đá vào não không? Dám nói với chính mình như thế này!
“Tao nói là mày chẳng là cái thá gì cải”
Châu Cường hét lớn.
Một vài nhân viên bảo vệ không khỏi cười nhạo ở phía sau, bọn họ đều chế nhạo nhìn Trương Vĩ.
Thằng nhóc này mấy ngày hôm nay, hôm nào cũng ra oai với mấy người bảo vệ, khiến bọn họ rất căm ghét.
Trương Vĩ nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trắng bệch.
“Các người không muốn làm việc nữa sao? Tôi là tổng giám đốc Trương Vĩ”
Trương Vĩ khiển trách.
“Bớt ra oai đi! Bây giờ mày không còn là tổng giám đốc nữa, mày chả là cái thá gì nữa!”
Châu Cường nhìn Trương Vĩ với vẻ khinh thường.
Trương Vĩ nghệt ra, cảm thấy ngạc nhiên.
Vừa rồi cậu ta còn tưởng, nghĩ rằng Châu Cường có thể đang nói đùa với cậu ta, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải là một trò đùa.
Lễ nào Hoàng Thiên nói sự thật? Lương Mạnh Bắc sa thải mình?
Trần Giang cũng sững sờ, cô ta đã chuẩn bị rất nhiều lời nói để sỉ nhục Hoàng Thiên, cô ta chỉ chờ để nói ra những lời đó.
Nhưng bây giờ có vẻ như điều đó đã thực sự đến theo đúng như lời của Hoàng Thiên.
Trương Định không cười được nữa, ông ta nhìn Trương Lan Hương và Trần Giang Hùng, khuôn mặt già nua của ông ta biến thành màu gan lợn.
Nếu con trai thực sự bị đuổi khỏi Tập đoàn Quốc tế Toàn Cầu thì thật sự quá xấu hổ. Hàng xóm chắc chắn sẽ cười nhạo.
“Các người cút cho tôi! Tôi muốn vào gặp chủ tịch Lương và trợ lý Liễu!”
Trương Vĩ sửng sốt một hồi, sau đó rống †o.
“Từ nay về sau không được phép vào công ty, nếu không tao sẽ đánh gãy chân mày.
Châu Cường vẫy chiếc dùi cui trong tay và chế nhạo.
Trương Vĩ đã hoàn toàn mất năng lượng và héo hon như một quả bóng xì hơi.
“Haha, ông trời có mắt, cuối cùng mày cũng có ngày này!”
Trương Lan Phượng ngay lập tức trở nên vui vẻ, chế nhạo Trương Vĩ đang suy sụp.
Trương Vĩ không nói được lời nào, trong một đêm liền từ vị trí tổng giám đốc mà mọi người ghen tị, một lần nữa trở lại như cũ, không còn gì cả!
Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên cực kỳ bình tĩnh vẻ mặt kinh ngạc, tim đập loạn xạ.
Nói cho cùng, cô rất băng giá và thông minh, cô nghĩ rằng cho dù Hoàng Thiên thật sự có quan hệ tình cảm với Đường Lương Hạnh, cũng không thể để cho Đường Lương Hạnh ngoan ngoãn như vậy, để cho Hoàng Thiên tùy ý điều khiển.
Chẳng lẽ tất cả những điều này là do tự Hoàng Thiên làm?
Vậy thì, anh có thân phận nào không thể nói cho người khác mà có thể khiến Lương Mạnh Bắc nghe lời anh như vậy?
Lâm Ngọc An lúc này trong lòng suy nghĩ ra hàng vạn lý do, cô đã hạ quyết tâm, tối nay nhất định phải hỏi sự thật!
Trần Giang cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau một lúc lâu.
Cô ta khinh thường nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, sau đó nói với Trương Vĩ: “Anh Vĩ, xem ra Hoàng Thiên hoàn toàn không biết xấu hổ. Anh ta lại tìm Đường Lương Hạnh để điều khiển Lương Mạnh Bắc!”
“Nhưng anh ta thành công rồi…”
Trương Vĩ đứng đó như một kẻ ngốc, mặt thân thờ.
“Mau gọi cho chủ tịch Lương và nói cho ông ấy biết sự thật!”
Trần Giang lay Trương Vĩ.
Trương Vĩ tỉnh táo lại và nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi! Tên phế vật này đã như thế thì đừng trách tôi quá đáng, bây giờ tôi sẽ khiến cho anh nhìn rõ!”
Trong khi nói chuyện, Trương Vĩ lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lương Mạnh Bắc.
Lương Mạnh Bắc đang hồi phục vết thương trong bệnh viện, sẽ không nghe điện thoại của người bình thường.
Nhưng vừa rồi Lưu Nguyệt Hoa đã gọi điện báo cho Lương Mạnh Bắc, cậu chủ rất tức giận và đã giáng chức Trương Vĩ.
“Chuyện gì đó?” Giọng điệu của Lương Mạnh Bắc lạnh hơn bình thường rất nhiều sau khi nhấc máy.
Trương Vĩ tức giận, nhưng anh không để ý đến giọng điệu kỳ lạ của Lương Mạnh Bắc.
“Chủ tịch Lương, tôi muốn nói với ông một bí mật động trời! Cô Đường gần ông để mắt đã bị Hoàng Thiên ngủ rồi! Vậy ông đừng nghe lời Đường Lương Hữu nữa, cô ta đã bị Hoàng Thiên điều khiển!”
Trương Vĩ vui vẻ nói qua điện thoại.
“Anh đang nói cái quái quỷ gì vậy!”
Lương Mạnh Bắc hét lên và cúp máy.
Chuyện này… Trương Vĩ hoàn toàn mềm nhũn và nhìn thẳng vào Trần Giang.
“Chủ tịch Lương nói cái gì?”
Trần Giang hỏi nhanh.
“Chủ tịch Lương mắng em…” Trương Vĩ lắp bắp nói.
“Không thể nào, chủ tịch Lương nhất định là chột dạ, ông ấy sợ vợ biết chuyện ông ấy ngoại tình với Đường Lương Hạnh nên không thừa nhận.”
Trần Giang phân tích một cách chắc chắn.
“Haha, còn muốn đổ oan cho Hoàng Thiên sao? Các người không biết xấu hổ,