Hoàng Thiên cũng đã dự đoán trước Lâm Ngọc An sẽ có phản ứng như vậy.
Trước đó Hoàng Thiên đã cho biết là anh sẽ ở tại hai ngôi nhà đổ nát, Lâm Ngọc An đã không chút do dự sẽ cùng với anh đồng cam cộng khổ đã làm cho trong lòng anh cực kỳ vui mừng.
Nếu không phải như vậy, Hoàng Thiên chắc chắn sẽ không đưa Lâm Ngọc An tới đây.
Suy cho cùng, với một người vợ ham giàu chê nghèo, thì quan trọng là có muốn hay không thôi.
“Ngọc An, có đau không?”
Hoàng Thiên cười và véo vào má của Lâm Ngọc An.
“Đau quá.”
“Vậy thì đây không phải là một giấc mơ.”
“Đây chính là hai căn nhà đổ nát mà anh nói?”
Lâm Ngọc An ngây người nhìn Hoàng Thiên, cô thực sự không biết phải nói gì, tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, giống như ảo giác.
“Nhà chỉ để cho người ở, có người yêu thương bên cạnh mới là hạnh phúc”.
Hoàng Thiên nhẹ nhàng ôm Lâm Ngọc An, trong mắt anh tràn đầy dịu dàng.
Lâm Ngọc An vẫn chưa kịp phản ứng, cú sốc này đối với cô đêm nay thực sự quá mạnh.
Chồng mình rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?
“Chúng ta lên lầu hai xem một chút.”
Hoàng Thiên kéo Lâm Ngọc An và đi đến cầu thang lên tầng hai.
Bước vào một phòng ngủ rộng rãi, Lâm Ngọc An hoàn toàn ngớ ngẩn khi nhìn thấy.
Không cần phải nói, trang trí rất sang trọng và tao nhã, cô thấy được một chiếc giường lớn, đầu giường được điêu khắc tinh xảo đá cẩm thạch, lấy tay đè lên, nệm êm ái và cực kỳ đàn hồi, có thể tưởng tượng được khi nằm ngủ trêи chiếc giường lớn này thì thoải mái như thế nào!
Mở cửa sổ phòng ngủ ra, cách đó không xa là bãi cát đỏ dưới ánh trăng đẹp như trong mơ.
“Hoàng Thiên, đây là biệt thự mẹ anh để lại cho anh sao?”
Lâm Ngọc An nghi hoặc nhìn Hoàng Thiên, mong muốn được biết sự thật.
“Đúng vậy”
Hoàng Thiên gật đầu.
“Nhưng mà, không phải là cha của anh nhặt đồng nát sao? Nếu mẹ anh giàu như Vậy, tại sao gia đình anh lại nghèo thế?”
Lâm Ngọc An mở to mắt, khó hiểu.
Thấy Lâm Ngọc An hỏi, Hoàng Thiên nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Thật ra, ông ấy là cha nuôi của anh, còn Hoàng Linh cũng không phải em ruột gái anh.”
“Cái gì?”
Lâm Ngọc An đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của mình, mấy năm kết hôn với Hoàng Thiên, cô chưa từng biết chuyện này.
Sau một thời gian dài rắc rối, hóa ra cha chồng của cô lại là cha nuôi của Hoàng Thiên.
“Khi tôi hơn mười tuổi thì đã được cha nuôi nhận nuôi.”
Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An nói.
Lâm Ngọc An cắn môi, nhìn Hoàng Thiên thật sâu: “Không thể tưởng được, không ngờ cảnh ngộ của anh lại éo le như vậy.”
Nghe vậy, Hoàng Thiên cười khổ.
Anh được sinh ra là thế hệ thứ hai giàu có bậc nhất, rất nhiều người ghen tị, nhưng không may gặp phải bà mẹ kế độc ác, mọi thứ đã thay đổi.
“Hoàng Thiên, mẹ ruột của anh chắc hẳn là rất giàu có đúng không?”
Lâm Ngọc An hỏi.
Hoàng Thiên cười: “Cũng bình thường thôi.”
“Hả? Như này còn bình thường? Mẹ anh phải có bao nhiêu tiền mới có thể mua được một biệt thự sang trọng như vậy!”
Lâm Ngọc An kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên.
“Biệt thự này đã được mua cách đây hơn mười năm, có lẽ khi đó nó rẻ hơn.”
Hoàng Thiên nhẹ giọng nói, không thảo luận về chủ đề này với Lâm Ngọc An nữa.
Lâm Ngọc An không ngốc, tuy rằng không biết giá cả của biệt thự, nhưng loại biệt thự xa hoa này được coi là cao cấp nhất toàn bộ Việt Nam.
Ngay cả mua nó ở mười mấy năm trước thì giá vẫn sẽ cực kỳ cao.
“Muộn rồi, nghỉ ngơi đi Ngọc An, đêm nay em ngủ trong phòng này.”
Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An, xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị tìm phòng ngủ khác để ngủ.
“Phòng lớn quá, em ngủ một mình sẽ sợ.”
Lâm Ngọc An ngăn Hoàng Thiên lại, nhưng càng nói giọng cô lại càng nhỏ.
Hoàng Thiên đã đi tới cửa, nghe xong lập †ức dừng lại.
Quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên có chút xấu hổ: “Ngọc An, trong phòng ngủ này không có giường nhỏ, cũng không có chăn đệm để nằm dưới đất.”
Khi nghe Hoàng Thiên nói vậy, Lâm Ngọc An cảm thấy có chút hổ thẹn.
Hơn ba năm qua, ở nhà cô đều ngủ trêи chiếc giường lớn, còn Hoàng Thiên thì chỉ ngủ trêи chiếc giường bé có một mét hai kia.
Đã là vợ chồng với nhau, thực ra thân thể của cô chưa có người đàn ông nào động vào, kể cả là Hoàng Thiên chồng cô.
Điều này thật sự là không công bằng với Hoàng Thiên.
Nhưng cuộc hôn nhân của cô khi đó là do cha cô sắp đặt, lúc đó cô không có chút tình cảm nào với Hoàng Thiên cả, thậm chí còn chán ghét.
Gần đây, cảm giác của Lâm Ngọc An đối với Hoàng Thiên thực sự rất khó tả.
Cô ấy đã không còn chán ghét Hoàng Thiên nữa, thậm chí cô ấy đã quen với việc hàng ngày có Hoàng Thiên ở bên cạnh.
“Vậy thì chúng ta cùng ngủ một giường đi, giường này rất rộng.”
Lâm Ngọc An không nhìn vào Hoàng Thiên, mà sau khi nhẹ nhàng nói xong, cô lập tức bắt đầu sắp xếp lại chăn gối.
Sao cơi?
Hoàng Thiên thật sự đang nghỉ ngờ có phải chính mình đã nghe nhầm không, Ngọc An thật sự muốn mình ngủ chung giường với cô sao?
“Ngọc An, thật, thật vậy hả?”
Hoàng Thiên rất xúc động, đã hơn ba năm qua anh luôn muốn cùng với vợ của mình ngủ cùng một giường sao?
Lâm Ngọc An lúc này đang quay lưng về phía Hoàng Thiên, trong lòng cô đau nhói khi nghe thấy giọng nói run rẩy đầy phấn khích của Hoàng Thiên.
Hóa ra cô chỉ cần nói ra một câu nói như vậy lại có thể làm cho người đàn ông này