“Vương Sở Kiều, tôi hy vọng cô không nhìn lầm, ha ha hai”
Trương Lan Phượng cười rất sảng kɧօáϊ, vẻ đắc ý hiện nên khuôn mặt trắng nõn của bà ta.
Vương Sở Kiều chắc chăn mình không thể nhìn nhầm, bà ta cũng hi vọng con rể của chị em tốt của bà ta thật sự là người giàu có như vậy, có thế thì bà ta mới bám víu được tầng lớp thượng lưu.
“Đừng lo lắng, tôi không nhìn lầm đâu, đi thôi.”
Vương Sở Kiều kéo Trương Lan Phượng lên xe, đi thẳng đến khu biệt thự hướng biển.
Khi đến khu biệt thự này, Trương Lan Phượng không thể tin được mắt mình.
Ở đây có rất nhiều biệt thự xa hoa, cứ như biệt lập với thế giới của người thường, người có thể sống ở một nơi như vậy thì tài sản ít nhất cũng hơn ba trăm tỷ.
Trương Lan Phượng cảm thấy ghen tị trong lòng, khi Vương Sở Kiều đưa bà ta đến biệt thự kiểu hoàng gia, bà ta càng không nói nên lời.
“Trời đất ơi! Tôi không thể tin được, chẳng lẽ biệt thự này có giá hơn nghìn tỷ, biệt thự này quá lớn, quá xa hoa Trương Lan Phượng nhìn từ xa, đã bị sốc.
“Con rể của cô đã lái xe rời khỏi biệt thự này.
Vương Sở Kiều nói.
Bộp!
Trương Lan Phượng mềm nhữn hai chân, ngồi bệt xuống đất.
Đứng dậy một cách xấu hổ, Trương Lan Phượng kϊƈɦ động đến mức hai tay run rẩy: “Đi, để tôi hỏi ngay ông bảo vệ.”
Trương Lan Phượng chạy nhanh đến trước cửa biệt thự.
Nhìn về phía hai ông bảo vệ, Trương Lan Phượng cười nói: “Hai ông anh, cho tôi hỏi một chút, chủ nhân của biệt thự có ở đây không?”
Cả hai nhân viên bảo vệ đều được đào tạo rất chuyên nghiệp vì sự an toàn của chủ biệt thự.
Thấy người lạ đến hỏi thăm, nét mặt của hai người đều hiện lên sự cảnh giác: “Không ở đây”
Một người bảo vệ trả lời một cách lạnh lùng.
“Vậy chủ nhân của ngôi biệt thự này tên là gì?
Trương Lan Phượng hỏi chuyện.
Nhân viên bảo vệ kia càng thêm sốt ruột, nhìn về phía Trương Lan Phượng nói: “Xin bà đừng hỏi, ngôi biệt thự này không có người ở”
“Mời hai người hãy lập tức rời khỏi nơi đây!”
Nhân viên bảo vệ lên tiếng đầu tiên đã làm động tác “mời”, thực ra là để đuổi Trương Lan Phượng và Vương Sở Kiều đi.
Trương Lan Phượng có muốn to tiếng cũng không dám với hai người bảo vệ đó.
Trong khi đó chủ nhân của ngôi biệt thự trêи, cũng không phải là con rể của bà ta, làm sao bà ta dám tùy tiện chửi bậy.
“Vương Sở Kiều, cô không có cách gì để hỏi thăm chuyện này sao?”
Trương Lan Phượng vô cùng thất vọng hỏi Vương Sở Kiều.
“Tôi có cách. Tôi biết giám đốc vật tư.
Tôi sẽ đưa cô đến hỏi anh ta.”
Vương Sở Kiều vừa nói vừa kéo Trương Lan Phượng đi về phía bên trong khu biệt thự.
Sau khi ra khỏi khu biệt thự, Trương Lan Phượng nhận được tin tức rất chính xác rằng chủ nhân của biệt thự hoàng gia là một nữ doanh nhân giàu có, và danh tính cụ thể không tiện tiết lộ.
“Chết tiệt, còn tưởng rằng tên khốn Hoàng Thiên này đúng là có triển vọng! Loạn cào cào cả một ngày đúng là được phụ nữ giàu có bao nuôi rồi!”
Trương Lan Phượng nghiến răng nghiến lợi, xác định Hoàng Thiên được bà chủ biệt thự bao nuôi.
Vương Sở Kiều cũng đơ người, sau khi Trương Lan Phượng nói thế, Vương Sở Kiều cũng cảm thấy tình cảnh trêи đúng là như vậy.
Dù sao Hoàng Thiên cũng khá đẹp trai, có tố chất ăn bám phụ nữ.
“Lan Phượng à, cứ coi như tôi chưa nói gì đi, tôi đi ngay đây.”
Vương Sở Kiều thấy tình hình không ổn, liền chuồn đi.
Trương Lan Phượng tức giận đến xanh cả mặt, bà ta trợn mắt giận dữ nhìn về phía ngôi biệt thự đó.
Sau khi Hoàng Thiên đến công trường đang thi công của sơn trang Cầm Viên, tình cờ gặp Tô Lạc Yến, một người bạn học cũ.
Lúc này, Tô Lạc Yến xinh đẹp tự nhiên, nụ cười rạng rỡ khiến ai nhìn thấy cũng thoải mái.
Thấy Hoàng Thiên, Tô Lạc Yến chào anh một cách vui vẻ.
Trêи đầu của cô đang đội mũ bảo hiểm, càng nhìn càng thấy cô có một sức hấp dẫn đặc biệt.
“Này bạn cũ, cuối cùng cậu cũng đến gặp tôi rồi!” Tô Lạc Yến cười vui vẻ.
Nhìn thấy lớp trưởng vui vẻ như vậy, Hoàng Thiên trong lòng cũng rất vui.
“Tình hình công việc của cậu vẫn ổn chứ?” Hoàng Thiên hỏi cô.
“Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, Lưu Nguyệt Hoa, người phụ trách ở đây, cũng rất tốt với tôi.” Tô Lạc Yến trả lời.
Hoàng Thiên nghe xong, anh khẽ mỉm cười, đương nhiên Lưu Nguyệt sẽ chăm sóc cho Tô Lạc Yến, bởi vì anh đã sớm dặn dò rồi.
“Ồ, chẳng phải đây không phải là Hoàng Thiên sao?”
Đúng lúc này, ông Tô từ xa chào hỏi rồi chạy tới.
Ông vốn là một người rất trầm ổn, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Thiên, sao ông có thể bình tĩnh được?
Có thể nhận thầu một phần dự án Biệt thự Hoàng gia và công viên nước, tất cả đều trông cậy vào Hoàng Thiên, lãi gần chục triệu, đủ để ông trả hết nợ.
Bây giờ ông Tô coi Hoàng Thiên là đại ân nhân, sao có thể sơ suất được.
“Chú Tô!” Hoàng Thiên vui mừng gọi.
“Ha ha, được rồi Hoàng Thiên.”
Ông Tô cười haha một tiếng, sau đó lại nhìn con gái mình, rồi lại nhìn Hoàng Thiên, hai đứa nhỏ cũng rất hợp nhau.
“Cậu Hoàng Thiên, nghe nói cậu có quan hệ không tốt với mẹ vợ, vợ chồng cậu cũng sắp ly hôn. Còn có chuyện