Vừa nghĩ tới Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên cảm thấy rất đau đầu. Cô gái này chạy đi đâu rồi, đêm hôm khuya khoắt, một mình cô đi ra ngoài cũng quá nguy hiểm.
Dù sao, Phan Thanh Linh vẫn là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên cũng không cho phép cô ấy xảy ra chuyện nào ngoài ý muốn.
"Ông Lâm, ông có thấy Phan Thanh Linh ở đâu không?”
Lúc này Hoàng Thiên hỏi người vẫn đang đứng ở bên cạnh là Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm vẫn rất bình tĩnh, bởi vì từ sau khi ông ta đi theo Hoàng Thiên, rất thường xuyên gặp loại trường hợp này, ông ta biết Hoàng Thiên tài giỏi như thế nào, trong lòng Đào Văn Lâm rất tự tin.
Có thể nói việc xảy ra hôm nay cũng rất nhỏ mà thôi, Đào Văn Lâm cũng hiểu rõ, đây là do cậu Thiên không muốn chấp với chú cháu nhà học Kim, nếu không hai người này đã sớm chết rồi.
“Cậu Thiên, tôi không thấy Thanh Linh đâu cả, em ấy, em ấy không ở trong nhà sao?” Đào Văn Lâm chỉ vào nhà gỗ, bỗng nhiên ông ta cũng có dự cảm không ổn. “Không ở nhà, vừa rồi cô ấy đã đi ra ngoài, tôi cứ nghĩ ông và Lã Việt sẽ nhìn thấy.” Hoàng Thiên nhíu mày nói. Chuyện này không ổn rồi.
Trong lòng Đào Văn Lâm mãnh liệt trầm xuống, ông ta cảm giác được tình huống rất nghiêm trọng, Phan Thanh Linh có tính tình như thế nào, Đào Văn Lâm hiểu rất rõ.
Nếu cô đi ra ngoài, bị người bắt được, thì lần này có phiền phức lớn rồi. “Tôi và Lã Việt đều không nhìn thấy Thanh Linh đầu cả. Hay là để tôi đi tìm cô ấy!” Đào Văn Lâm xin phép Hoàng Thiên.
Nhìn thái độ khẩn trương của Đào Văn Lâm, trong lòng Hoàng Thiên cũng không nắm chắc, cảm thấy tình huống này cũng rất nghiêm trọng.
“Tôi đi cùng ông.”
Hoàng Thiên vừa nói xong liền chuẩn bị cùng bọn người Đào Văn Lâm và Lã Việt đi tìm kiếm Phan Thanh Linh, về phần bọn Kim Triết và Kim Đại Hữu, Hoàng Thiên lười để ý đến bọn họ.
“Đứng lại đó! Con gái tôi còn cần để các người phải tìm kiếm à? Cút ra khỏi hang động Thanh Linh, đừng để tôi gặp lại các người!”.
Mai Trân hai tay chống nạnh, tức giận xông lên quát Hoàng Thiên. Lửa giận của Hoàng Thiên bùng lên, anh nhìn Mai Trân, cảm giác bà già này cũng thật không đáng tin cậy. Con gái bà ta đã đi ra ngoài lâu như vậy mà trời cũng đã tối, bà ta cũng không lo lắng chút nào sao?
“Tôi thật nghi ngờ liệu Thanh Linh có phải con gái của bà không? Cô ấy đi ra ngoài đã lâu như vậy chưa quay về mà bà không lo lắng chút nào sao?”
Hoàng Thiên nhìn thẳng Mai Trân, lớn tiếng nói.
Mai Trân nhếch miệng cười nói: “Thằng nhóc cậu quản hơi nhiều rồi đấy, con gái tôi và cậu có một mao tiền quan hệ nào sao.”
“Chúng ta đi thôi.”
Hoàng Thiên không muốn cãi nhau cùng với Mai Trân. Cùng bà ta ở đây nói chuyện chính là lãng phí thời gian, còn không bằng nhanh đi tìm Phan Thanh Linh.
“Vâng.”
Lã Việt và Đào Văn Lâm đồng thanh nói, rồi đi theo Hoàng Thiên chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại, dám đánh hai chú cháu nhà họ Kim thành ra thế này, các người cũng phải bồi thường đi chứ!”.
Mai Trân không buông tha, ở phía sau lớn tiếng gọi Hoàng Thiên lại.
Trong lòng Hoàng Thiên đang tức giận, lại lo lắng Phan Thanh Linh xảy ra chuyện gì, thật đúng là bị Mai Trân làm phiền.
Lại nhìn Kim Triết và Kim Đại Hữu, trong mắt hai người này vẫn bừng bừng lửa giận, giống như rất không phục.
Khi Mai Trân nói lời này, cũng coi đã đem tai họa đến cho Kim Triết và Kim Đại Hữu. “Hai người có cần bồi thường không?” Lúc này Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, quay lại bên cạnh Kim Triết và Kim Đại Hữu nói. Gặp câu hỏi này, Kim Triết vẫn rất ranh ma, anh ta không nói gì cả. Nhưng Kim Đại Hữu thì khác, ông ta chính là một người thích tàn nhẫn tranh đấu.
“Đương nhiên là muốn bồi thường rồi, đây là quy củ của giang hồ, không đầu tự nhiên lại đánh người, mau lấy tiền ra bồi thường đi”.
Kim Đại Hữu lắc lắc cái đầu to, bắt đầu đàm phán cùng với Hoàng Thiên.
Trước kia Kim Đại Hữu đánh người khác, nếu như đối phương tìm người có máu mặt đến hỏi tội ông ta, thì ít nhiều ông ta đều sẽ lấy tiền đến để bồi thường.
Cho nên Kim Đại Hữu này ngựa quen đường cũ, trực tiếp đòi bồi thường từ phía Hoàng Thiên.
Lão già này nghĩ, nếu lừa được ít tiền từ chỗ của Hoàng Thiên, thì cũng coi như có mặt mũi trở về, ít nhất cũng không tệ lắm.
mát.
Nhưng Kim Đại Hữu cũng quá ngu ngốc, với đầu óc của ông ta, vậy mà không nhìn ra Hoàng Thiên chỉ là đang nói
“Ha ha, ông muốn bao nhiêu tiền?” Hoàng Thiên hỏi Kim Đại Hữu. “Vậy thì phải xem mày có thể cho bao nhiêu! Nhưng ít nhất cũng phải là con số này” Kim Đại Hữu nói, rồi vươn bàn tay ra.
Năm ngón tay? Quả thật Hoàng Thiên cũng không biết Kim Đại Hữu muốn bao nhiêu tiền. “Năm triệu?”.
Hoàng Thiên hỏi Kim Đại Hữu.
“Mẹ kiếp! Mày đây là cầm tiền đuổi ăn mày à! Năm chục triệu, thiếu một tờ cũng không được!” Mắt chó của Kim Đại Hữu đảo một vòng, hậm hực nói với Hoàng Thiên. “Năm chục triệu thì không có, nhưng năm mươi cái bạt tại thì có đấy!”.
Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Kim Đại Hữu, sau đó ra hiệu để Lã Việt ra tay.
Lã Việt đã sớm không nhịn nổi, cái loại như Kim Đại Hữu này vậy mà dám dọa dẫm Hoàng Thiên đòi năm chục triệu, không biết nghĩ cái gì?
Bốp! Bốp!...
Lã Việt trái phải đều đặn tát vào mặt Kim Đại Hữu, đó là một tràng bạt tai.
Chỉ trong nửa phút, năm mươi cái tát không thiếu một cái nào, đều đánh vào mặt Kim Đại Hữu.
Phịch.
Kim Đại Hữu bị đánh đến hoa đầu chóng mặt, rốt cuộc ngã xuống đất, ngất đi.
Mấy tên đàn em ông ta mang đến, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhưng không ai dám lên tiếng.
Bình thường bọn họ