Nhìn vẻ mặt đầy kϊƈɦ động của Phan Thanh Linh, lòng Hoàng Thiên không khỏi dấy lên niềm xúc động.
Đúng là ít được ra ngoài quá nên cô bé này thiếu thốn kinh nghiệm xã hội, vậy mà không nhìn ra được dụng ý của bà mẹ ư?
Hỏi cặn kẽ nơi cô sẽ đi thì liệu cô có thể sống được yên ổn ở ngoài một thời gian không? Chắc chắn là sẽ liên tục gặp rắc rối.
Hoàng Thiên đã nhìn thấu lòng dạ của Mai Trân, thậm chí anh còn nhìn ra được Mai Trân muốn mượn thể lực của người nhà họ Kim gây ra thêm chút sóng gió.
Nhưng đối với Hoàng Thiên, nhà họ Kim ở thị trấn Kim Mã vẫn chưa đến mức được anh xem trọng, cho dù họ biết được Hoàng Thiên ở đâu thì đã sao?
“Cô đến nơi rồi sẽ biết, nếu như tin tối” Hoàng Thiên mỉm cười với Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh ngây người, tuy cô không có nhiều chiêu trò nhưng cũng không ngốc nghếch, thậm chí còn rất thông minh nữa là đằng khác.
Lúc này cô đã hiểu rằng Hoàng Thiên không muốn tiết lộ nơi sẽ đưa cô đến.
“Vâng, được ạ”.
Phan Thanh Linh gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng Mai Trân lại nổi giận, lúc này bà ta giở giọng: “Được cái gì mà được? Bắt buộc phải cho mẹ biết con đã đi đâu, con là con gái của mẹ, đừng để mẹ suốt ngày phải lo lắng”
Phan Thanh Linh bối rối nhìn Hoàng Thiên, cô cũng hết cách với bà mẹ này, nếu như mẹ không đồng ý thì quả thật cô cũng không thể ra khỏi nhà được.
Mai Trân không hề kém cạnh Trương Lan Phượng ở cái bản lĩnh một khóc hai làm rùm beng ba treo cổ, Phan Thanh Linh cảm thấy rất nhức đầu.
Hoàng Thiên nhìn tình cảnh đó, không nói thì đúng thật là không thể đưa Phan Thanh Linh đi, đành bảo: “Tôi đưa cô ấy đến thành phố Bắc Ninh, dì đã hài lòng chưa?”
Mai Trân hậm hực, cười mỉa: “Thành phố Bắc Ninh? Thành phố đó lớn lắm, cậu bảo tôi đi đầu để mà tìm được con gái hả?”
“Em dâu, tôi để lại số điện thoại cho cô, nếu cô không yên tâm có thể gọi điện cho tôi, tìm được tôi là tìm được cậu Thiên!”
Đào Văn Lâm không thể làm ngơ được nữa, lúc này ông ta rút tấm danh thϊế͙p͙ ra đưa cho Mai Trân.
Mai Trân ngó nhìn nhưng bà ta vẫn không tin Đào Văn Lâm sẽ không gạt mình.
“Thế còn tạm được! Tôi cho cậu biết nhé Hoàng Thiên, đừng có mơ tưởng hão huyền gì đến
con gái tôi, tôi đồng ý cho con gái đi chơi là nể mặt Đào Văn Lâm, Dù gì ông ấy cũng là nhị sư bá của Thanh Linh, sẽ không hại nó”
Mai Trân trợn mắt lườm nguýt nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên chẳng buồn bỏ vào tại những lời bà ta nói, lúc này càng không đếm xỉa đến bà ta.
“Chúng ta đi.”
Hoàng Thiên ra lệnh, Lã Việt và Đào Văn Lâm theo Hoàng Thiên cùng rời đi.
Phan Thanh Linh chào tạm biệt Mai Trân xong, cũng đi theo Hoàng Thiên.
Ra khỏi cửa nhà, Phan Thanh Linh như chú chim nhỏ sổ lồng, vui sướиɠ kϊƈɦ động không tải siết.
Sống trêи đời hai mươi năm, cô chỉ từng theo Mai Trân đến thị trấn Kim Mã, hơn nữa mỗi năm chỉ ra ngoài có một hai lần.
Thế giới bên ngoài đối với cô vừa lạ lẫm vừa khơi gợi sự tò mò, cô rất mong đợi.
Hoàng Thiên và mọi người trở về thành phố Bắc Ninh ngay trong đêm, trải qua tai nạn lần này, Hoàng Thiên có rất nhiều cảm xúc.
Anh cảm thấy tài sản quý giá nhất của con người là mạng sống, mất đi mạng sống thì tất cả đều chỉ là mây gió.
Nếu như không được Phan Thanh Linh cứu thì chắc có lẽ anh chỉ có thể chờ chết, châm đoạt hồn kia quả là đáng sợ, Đào Văn Lâm nói thì không sai được.
Trở về trung tâm giải trí của Tiêu Văn Hạ, Hoàng Thiên sai người sắp xếp cho Phan Thanh Linh một căn phòng rộng rãi sang trọng, và cách xa trung tâm giải trí.
Hoàng Thiên không muốn để cô gái trong sáng như Phan Thanh Linh ở lại trung tâm giải trí, ngộ nhỡ cô không kìm chế được mà đắm chìm trong những xa hoa trụy lạc nơi này thì chẳng phải đã hại cô sao?
Sắp xếp chỗ ở xong xuôi, Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh: “Lát nữa sẽ có người đưa cô đến nơi ở, các vật dụng hàng ngày cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi, cô cần gì thì cứ nói với cấp dưới của tôi”.
Ngay từ đầu Phan Thanh Linh đã bị thành phố sầm uất làm cho choáng ngợp, đêm tối mà trêи đường vẫn tấp nập xe qua lại, đường phố cũng rộng rãi, ánh đèn neon rực rỡ, trước đây cô chưa từng được thấy cảnh tượng này.
Thấy ai ở đây cũng cung kính gọi Hoàng Thiên là “cậu Thiên”, Phan Thanh Linh cũng đã biết địa vị của Hoàng Thiên không tầm thường.
“Anh Thiên, anh là ông chủ lớn à?”
Phan Thanh Linh nhoẻn cười hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy cũng bật cười, trả lời cô: “Cũng xem như là thế, đừng hỏi nhiều nữa, lâu dần rồi cô sẽ biết hết thôi”
“Vậy được. Cảm ơn nhé!”
Phan Thanh Linh ôm nắm tay chào Hoàng Thiên.
Động tác này làm Hoàng Thiên hơi ngây ra, nhưng rất nhanh,