“Haha, Lan Phượng, chúng ta đi thanh toán tiền thôi, tốt hơn hết cô nên nhanh lên.”
Trương Lan Hương hả hê, cùng Trương Định đi đến văn phòng thanh toán.
“Đúng vậy, chị hai, nếu không có tiền trả, chị nên nói sớm đi.” Trương Định cũng nhếch mép nói.
Lâm Ngọc An lo lắng đến mức không biết phải làm sao, cô lấy điện thoại di động ra và định mượn một số tiền của người quen.
Không ngờ, Hoàng Thiên lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho cô.
“Đi thanh toán, mật khẩu là sinh nhật của em”
Hoàng Thiên nhẹ nhàng nhìn Lâm Ngọc An nói.
“Hả”
Lâm Ngọc An sửng sốt, cô chưa bao giờ thấy Hoàng Thiên có thẻ ngân hàng.
Nhưng, rất nhanh cô đã mất hết tự tin, bởi vì Hoàng Thiên không có thu nhập gì cả, làm sao có thể có tiền được?
“Trong thẻ này có bao nhiêu tiền? Nếu có một trăm năm mươi triệu, cộng với thẻ của em thì đủ rồi.”
Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên nhẹ nhàng hỏi, lúc này trong lòng cũng rất cảm động, bởi vì Hoàng Thiên dùng ngày sinh của cô làm mật khẩu, điều này cho thấy trong lòng anh toàn là cô.
Anh Hoàng Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đủ ba trăm triệu, em đi tính tiền đi.”
Thăng nhóc này có ba trăm triệu?
Trương Lan Phượng lập tức có hứng thú, điều này tuy rất khó tin, nhưng Trương Lan Phượng vẫn muốn tin.
“Đưa cho tôi, tôi sẽ trải”
Trương Lan Phượng giật lấy thẻ ngân hàng từ Lâm Ngọc An và nhanh chóng đi theo Trương Lan Hương và những người khác.
ôi trời, không ổn rồi.
Tâm trạng của Hoàng Thiên chùng xuống, anh lấy ra tấm thẻ này chỉ để không làm Lâm Ngọc An lo lắng, nhưng sau đó đột nhiên nghĩ rằng trong thẻ này có hơn sáu mươi tỷ!
Vốn dĩ có một trăm năm mươi tỷ, nhưng anh đã bỏ ra hơn năm mươi tư tỷ để mua biệt thự cho bố nuôi và Hoàng Linh, mười năm tỷ triệu mua nhà hàng hải sản Biển Xanh, nhưng vẫn còn khoảng từ sáu mươi tỷ đến chín mươi tỷ.
Nếu Trương Lan Phượng biết chuyện này, thì việc tham lam tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, nếu không ổn thì sẽ xảy ra rối loạn lớn.
Nghĩ vậy, Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An: “Ngọc An, mau lấy lại thẻ, rồi anh sẽ trả tiền”
“Ừm”
Lâm Ngọc An gật đầu và bắt kịp Trương Lan Phượng.
“Mẹ, đưa thẻ cho con, để con trả tiền là được rồi.”
“Ai trả tiền chẳng được. Để mẹ xem thằng nhóc này có thật là có ba trăm triệu không?”
Trương Lan Phượng tràn đầy mong đợi và cười nói.
“Mẹ, đúng là có ba trăm triệu, con sẽ trả.”
Hoàng Thiên lúc này cũng đuổi theo nói với Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng khịt mũi, vừa nói vừa đi về phía trước: “Sao, cậu còn sợ tôi lấy tiền của cậu sao?”
“Haha, dì hai, con nghĩ dì nên kiểm tra số dư trêи máy ATM rồi mới thanh toán tiền, nếu không trong thẻ không có tiền thì xấu hổ lắm!”
Trần Giang cười nói với Trương Lan Phượng.
“Đúng thế Lan Phượng, Trần Giang nói đúng. Nếu trong thẻ không có tiền, người thu tiền sẽ không cười nhạo em sao?”
Trương Lan Hương đổ thêm dầu vào lửa.
Trương Lan Phượng nghe thấy hơi suy nghĩ một chút, đúng là vậy nhỉ? Khi trả tiền mà không có tiền trong thẻ chẳng phải quá mất mặt sao?
Ngay trước mặt có một máy rút tiền tự phục vụ, Trương Lan Phượng chạy tới máy rút tiền vài bước, đưa thẻ vào, nhập số sinh nhật của Lâm Ngọc An.
Hoàng Thiên thấy vậy vội vàng đuổi theo, Trương Lan Phượng vừa rồi chạy nhanh hơn con thỏ, dừng lại cũng đã muộn.
Vừa định lao tới giật lại thẻ, nhưng lại đột nhiên phát hiện Trương Lan Phượng đã nhảy lên cao hơn một thướ!
c “A ha ha ha, a ha ha…”
Trương Lan Phượng nhảy dựng lên, như thể bị điên.
Hành vi bất thường của bà ta ngay lập tức thu hút nhiều người.
“Nhìn đi, bà già này hình như tâm thần có vấn đề.”
“Đúng vậy, hẳn là bị kϊƈɦ động.”
“Có lẽ có bệnh nhân ở nhà, áp lực quá mà thành…”
Những người xem chỉ trỏ vào Trương Lan Phượng, xì xào bàn tán.
Trương Lan Phượng không thể quan tâm nhiều như vậy, bởi vì bà ta thấy số dư của thẻ này hiển thị trêи màn hình là hơn bảy mươi tám tỷ!
Đây là khái niệm gì? Người bình thường có lẽ làm mười kiếp cũng không kiếm được số tiền này.
Sau khi cẩn thận kiểm tra số dư trong thẻ, Trương Lan Phượng dường như sợ bị người khác giật, hai tay cầm thẻ, hôn rồi lại găm.
“Wow haha, wow hahahahal”
Trương Lan Phượng nhảy cẵng lên, mỡ trêи người bà ta rung lắc.
“Mẹ, mẹ bị sao vậy?”
Lâm Ngọc An lo lắng, mẹ có điên không?
“Ngọc An Ngọc An, phát tài rồi, phát tài rồi!”
Trương Lan Phượng suýt ngất xỉu vì phấn khích, và hét lên với Lâm Ngọc An.
“Cái gì mà phát tài? Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
Lâm Huỳnh Mai cũng vội vàng chạy tới với vẻ bối rối.
“Mẹ, mẹ có thể dừng một chút không, rất nhiều người đang xem.”
Lâm Ngọc An nhìn rất nhiều người xung quanh và lúng túng thuyết phục Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng sao có thể khống chế nổi? Bao năm nay nghèo khó, bỗng dưng cầm trong tay chiếc thẻ hơn bảy mươi tỷ, làm sao có thể bình tĩnh được?
“Cứ để họ xem! Ngọc An, lần này mẹ con không có gì phải lo lắng nữa rồi, hahaha”
Trương Lan Phượng cười lớn, đã bật Mode điên cuồng.
“Mẹ, cỡ chẳng lẽ bên trong thẻ không phải là ba trăm triệu sao?”
Lâm Ngọc An cũng