Nghe thấy Kim Đại Thành nói như vậy, nụ cười lạnh trên mặt Võ Phi càng ngày càng rét lạnh.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói với Kim Đại Thành: "Chú, chú muốn khiến Hoàng Thiên thảm tới mức nào?"
"Đương nhiên là càng thảm càng tốt chứ sao!" Kim Đại Thành vội vàng nói, ông ta nhìn thấy Võ Phi ra vẻ rất nắm chắc, lập tức phấn khích.
Vốn dĩ, ông ta đã hận Hoàng Thiên, vừa rồi lại bị Hoàng Thiên trừng trị còn không bằng một con chó, giờ trong đầu Kim Đại Thành toàn là làm sao để báo thù.
"Ha ha, vậy khiến Hoàng Thiên đi chết, thế nào?" Võ Phi nham hiểm cười ha ha, hỏi Kim Đại Thành.
Cái này...
Kim Đại Thành im lặng, ông ta đương nhiên là hận Hoàng Thiên, nhưng mà nói giết Hoàng Thiên, thì Kim Đại Thành lại không có lá gan đó.
Vũ Thanh giết Kim Đại Thành thì chẳng có chuyện gì hết, có điều Kim Đại Thành không dám làm ra tai nạn chết người, việc này là phải bị xử bắn đó.
"Cháu này, đừng có nói giỡn với chú chứ, giết người là chuyện giỡn chơi à?" Giọng điệu Kim Đại Thành hơi chỉ trích mà nói Võ Phi.
Kim Đại Hữu cũng sợ quá trời quá đất, bước tới nói với Võ Phi: "Đừng có nói nhảm nữa.
Tên nhóc Hoàng Thiên rất có tiếng tăm ở thành phố Bắc Ninh đấy, nếu mà giết cậu ta rồi thì sẽ xảy ra náo động lớn, chúng ta đừng nghĩ dễ chịu."
"Nếu hai chú đều lo lắng như vậy, thế thì cháu đổi cái cách khác vậy, hay là khiến cho Hoàng Thiên sống không bằng chết, sao nào?" Trên mặt Võ Phi lộ ra nụ cười tà ác, hỏi Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu.
Kim Đại Thành và Kim Đại Hữu vừa nghe thế, lập tức phấn chấn.
"Vậy thì tốt quá! Ha ha, nếu thật sự có thể khiến Hoàng Thiên sống không bằng chết, thế thì còn hả giận hơn cả giết nó nữa!" Kim Đại Hữu vui vẻ cười ha ha.
Kim Triết ở bên nghe thấy lời nói ấy của Võ Phi cũng phấn khích lên.
Đối với anh ta, thì anh ta vô cùng hy vọng Hoàng Thiên gặp xui xẻo, bởi vì Hoàng Thiên đã đánh gãy một chân của anh ta.
"Anh Phi, anh nói nghe thử, làm sao mới có thể khiến cho Hoàng Thiên sống không bằng chết thế?" Kim Triết lập tức hỏi Võ Phi.
Võ Phi nhìn thằng em họ kia của mình, phải chống cả nạng, đúng là thật sự đủ thảm.
"Bí mật, như vậy đi, ngày mai anh sẽ bay tới thành phố Bắc Ninh rồi tiến hành kế hoạch của mình, ha ha." Võ Phi cười, còn cố ý úp úp mở mở nói một nửa.
Đám Kim Đại Thành cũng không hỏi tiếp nữa, biết mấy năm nay Võ Phi làm ăn ở nước ngoài rất lợi hại, giờ trở về nước, chắc hẳn cũng cực kỳ có bản lĩnh.
Nếu Võ Phi nói có thể khiến Hoàng Thiên sống không bằng chết, vậy tụi ông sẽ mỏi mắt mong chờ.
Mà lúc này, đám Hoàng Thiên đã quay trở về thành phố Bắc Ninh.
Vũ Thanh đã sớm dẫn theo các đàn em rời khỏi, Hoàng
Thiên thì lái xe chở Phan Thanh Linh và Mai Trân chạy thẳng tới nhà thuốc đông y của Phan Thanh Linh.
Buổi tối Hoàng Linh không ở nơi này, ban ngày chỉ tới giúp đỡ trông nom một chút.
Có thể nói cái nhà thuốc đông y này hoàn toàn thuộc về Phan Thanh Linh.
Khi Mai Trân và Phan Thanh Linh xuống khỏi xe của Hoàng Thiên, nhìn thấy nhà thuốc đông y này thì bà ta lập tức ngây ngẩn cả người.
"Thanh Linh này, sao lại dẫn chúng ta tới nơi đây thế?" Mai Trân khó hiểu hỏi Phan Thanh Linh.
"Mẹ, đây là nhà thuốc đông y mà anh Hoàng Thiên đã giúp con mở, tạm thời chúng ta sẽ ở tại nơi này.
Mẹ cứ coi nơi này là nhà mới đi." Phan Thanh Linh nói với Mai Trân.
Mai Trân thè lưỡi, không khỏi liếc nhìn Hoàng Thiên một cái.
Thầm nghĩ Hoàng Thiên này lợi hại ghế, đối với Thanh Linh cũng tốt, mở một nhà thuốc đông y như vậy, chắc là cũng phải tốn kha khá tiền nhỉ?
"Hoàng Thiên, cháu đúng là một người bạn tốt, ha ha, Thanh Linh có thể gặp được cháu, cũng là may mắn của con bé" Mai Trân cười ha ha, khen Hoàng Thiên.
Không có biện pháp, nhận được sự giúp đỡ của người ta thì cũng phải mềm mỏng với người ta hơn.
Mai Trân nhận được bảy tỷ từ Hoàng Thiên, nào còn dám ăn nói lớn lối với Hoàng Thiên, nịnh nọt còn không kịp ấy chứ.
"Cũng không cần nói như vậy, đây đều là điều mà Thanh Linh nên được.
Hoàng Thiên nói với Mai Trân.
"Hì hì, nếu sau này Thanh Linh có gặp khó khăn gì, thì mong cháu giúp đỡ nhiều hơn nhé." Mai Trân cười hì hì nói với
Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng không để ý đến Mai Trân lắm, chỉ tùy tiện ứng phó hai câu.
Nhìn Phan Thanh Linh dẫn Mai Trân đi vào mới chuẩn bị lên xe.
Nhưng khi Phan Thanh Linh đi đến cửa, lại quay đầu nói với Hoàng Thiên: "Anh Hoàng Thiên, sắp tới anh phải cẩn thận một chút nhé, người nhà họ Kim sẽ không dễ dàng bỏ qua đầu.
Bọn họ rất có khả năng sẽ trả thù anh".
Thấy vẻ mặt Phan Thanh Linh lộ vẻ lo lắng, Hoàng Thiên mỉm cười nói với cô ấy: "Cô đừng lo lắng cho tôi, mau đi vào đi."
"Ừm.
Phan Thanh Linh đáp, dẫn Mai Trân đi vào.
Thực ra, trong lòng Hoàng Thiên sao có thể không hiểu cơ chứ? Anh biết chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua như vậy, người nhà họ Kim, rất có khả năng sẽ gây rắc rối cho mình.
Có điều, với tình huống giống như đêm này, thì Hoàng Thiên cũng không thể xử lý người nhà họ Kim, dù sao Vũ Thanh cũng đứng ra cầu xin.
Biết bao năm qua, Vũ Thanh chưa từng cầu xin Hoàng