Quay trở lại xe, Hoàng Thiên nhìn Nông Trọng Tôn đang ngồi ở ghế phía sau.
Người này mặc dù tuổi tác không lớn lắm nhưng vẻ mặt dữ dằn khiến cho gã càng thêm dữ tợn.
Người như vậy thực sự rất nguy hiểm.
Nếu như người bình thường gặp phải Nông Trọng Tôn chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, bị người này ức hiếp.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay là Hoàng Thiên gặp Nông Trọng Tôn, lần này đến lượt tên này gặp xui xẻo rồi.
“Nông Trọng Tôn phải không, đại ca của mày đầu?”
Hoàng Thiên châm điếu thuốc hỏi Nông Trọng Tôn.
Nông Trọng Tôn nghênh cổ lên, dáng vẻ khinh thường nhìn Hoàng Thiên, không nói một lời nào.
Tên ranh này cũng chỉ là đang cố giả vờ bình tĩnh mà thôi, dù sao gã cũng biết rất rõ sự lợi hại của Hoàng Thiên.
Hơn nữa đại ca Võ Phi của gã còn phải cung kính trước mặt của Vũ Thanh, gã làm sao dám hỗn láo.
Cho dù không có Hoàng Thiên ở đây, một mình Vũ Thanh cũng đã đủ để cho Nông Trọng Tôn khiếp sợ.
Dáng vẻ khinh người nhìn Hoàng Thiên này của gã chỉ là vì tâm lý may rủi tồn tại ở trong lòng mà thôi.
Nông Trọng Tôn cho rằng nếu làm như vậy thì Hoàng Thiên có thể sẽ e dè gã hơn.
Nhưng suy nghĩ này của gã thực sự quá ấu trĩ, có loại người độc ác nào mà Hoàng Thiên chưa từng gặp qua chứ? Còn có thể sợ một tên như gã sao?
“Lái xe ra bên ngoài thôn, tìm một nơi hoang vu một chút” Hoàng Thiên nói với một cấp dưới.
Cấp dưới kia lập tức lên xe của Hoàng Thiên, lái xe ra khỏi nhà họ Võ.
Mấy người Vũ Thanh cũng lái xe đi theo ra ngoài, phi một mạch đến một bãi đất hoang.
Nông Trọng Tôn ngồi trong xe đổ mồ hôi lạnh, gã ý thức được điểm không may.
“Hoàng Thiên, mày muốn giải quyết tạo ở nơi không người sao?” Nông Trọng Tôn cười chế giễu một trận hỏi Hoàng Thiên.
Nhưng trong giọng nói của gã lại mang theo sự run rẩy, Hoàng Thiên có thể nghe ra được rõ ràng.
Lúc này Hoàng Thiên cũng không khỏi cảm thấy nực cười, tên Nông Trọng Tôn này đúng thật là biết giả vờ.
“Không sai, chỉ riêng việc mày cưỡng chế vô lễ với em dâu của tao, tao cũng đã không thể để mày sống trên thế giới này được nữa”
Hoàng Thiên cười khẩy, nói với Nông Trọng Tôn.
Nhìn thấy Hoàng Thiên vừa cười vừa nói những lời này, trong lòng Nông Trọng Tôn đã nắm chắc, gã cho rằng Hoàng Thiên chỉ là đang dọa gã, sẽ không giết chết gã.
"Hừ hừ, đừng có chém gió với tạo, làm như mày có gan lớn làm chuyện đó vậy!”
Nông Trọng Tôn hừ lạnh, quan sát biểu cảm của Hoàng Thiên.
Nhưng gã không thể nhìn ra được điều gì, trên mặt của Hoàng Thiên lúc này dường như không có biểu cảm gì cả, rất điềm tĩnh.
Hơn nữa Hoàng Thiên cũng không nói thêm gì nữa, càng không thèm để ý tiếp tới Nông Trọng Tôn nữa.
Trong lòng Nông Trọng Tôn càng thêm hoảng sợ, gã biết càng là người trầm mặc thì càng độc ác.
Lẽ nào Hoàng Thiên thật sự muốn giải quyết gã sao? Nông Trọng Tôn nghĩ tới đây liền cảm thấy sợ hãi.
“Hoàng Thiên, sao mày không nói chuyện?”.
Nông Trọng Tôn nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, hói.
“Việc quái gì tao phải nói với mày chứ?” Hoàng Thiên tức giận nói, túm lấy tóc của Nông Trọng Tôn đập vào cửa ô tô.
Cộp cộp!
Cửa kính xe bị đập vỡ, đầu của Nông Trọng Tôn đầy máu, trên mặt cũng bị của một vết lớn.
Gã đau đến mức kêu oai oái, thực sự sống không bằng chết.
Nếu như cho gã thêm cơ hội làm lại, dù thế nào gã cũng sẽ không giả vờ trước mặt của Hoàng Thiên nữa.
“Ngài Thiên, đừng như vậy, tôi chỉ là một tên chạy vặt mà thôi.” Nông Trọng Tôn cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, giọng run rẩy cầu xin Hoàng Thiên.
“Vậy sao? Tao thấy mày còn kiêu ngạo hơn cả chủ nhân của mình đấy.”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói, không thèm để ý thêm tới Nông Trọng Tồn nữa.
Vài phút sau xe dừng lại.
Hoàng Thiên nhìn không gian của nơi này, một nơi rất hoang vu, vừa hay có thể giết chết một vài tên bại hoại.
“Lôi hết bọn chúng xuống đi”
Hoàng Thiên ra lệnh.
“Vâng!”
Vũ Thanh vâng lệnh, đem theo mấy cấp dưới lôi hết toàn bộ mấy người Nông Trọng Tôn xuống xe.
Bốn tên ranh này đều ý thức được việc Hoàng Thiên