“Được rồi được rồi, chúng ta sẽ thanh toán tiền, đừng để ý đến thằng phế vật này nữa”
Trương Định tức giận hậm hực, không muốn trả tiền.
Trương Lan Hương cũng chán nản, bà ta cũng phải trả ba trăm triệu đồng.
“Trả cậu cái thẻ rách này!”
Trương Lan Phượng bực bội ném thẻ cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, cầm thẻ này chuẩn bị thanh toán.
“Chồng, đừng dùng công quỹ nữa, là phạm pháp. Trước tiên em sẽ trả một trăm năm mươi triệu, số còn lại em sẽ gọi điện thoại vay đồng nghiệp.”
Lâm Ngọc An lo lắng nắm tay Hoàng Thiên, nhẹ giọng nói.
Nhìn Lâm Ngọc An vào lúc này, Hoàng Thiên trong lòng thật ấm áp.
“Không sao.”
Hoàng Thiên cười với cô, sau đó trả ba trăm triệu đồng.
Nhìn Trương Lan Hương và những người khác, Hoàng Thiên vỗ trán: “Ồ,anh suýt nữa quên mất. Sau khi mua đợt vật tư này, trong thẻ vẫn còn một tỷ rưỡi nữa. Chủ tịch Lương nói rằng số tiền này thuộc về anh, và đó là khoản tạm ứng lương trước cho anh.”
Cái gì?
Mấy người Trương Lan Hương nghe xong thì sững sờ, nếu là chuyện này, chẳng phải Hoàng Thiên sở hữu một tỷ rưỡi sao?
Mặc dù những người này không còn sốc và phấn khích như trước, nhưng Hoàng Thiên có một tỷ rưỡi vẫn là một số tiền lớn!
“Hoàng Thiên, có đúng không? Chủ tịch Lương làm sao trả lương cao như vậy cho cậu được?”
Trương Lan Hương cảm thấy hứng thú, kéo Hoàng Thiên rồi hỏi.
Hoàng Thiên vừa muốn đùa bốn bọn họ một chút, lúc này mới cười nói: “Chủ tịch Lương cho cháu tạm ứng hai năm tiền lương.
Bác không biết đâu, chủ tịch Lương có quan hệ rất tốt với con, nên tiền lương cũng không thấp.
Trương Lan Hương lại gật đầu lia lịa, và Hoàng Thiên nói rằng như vậy, bà ta vẫn coi như đáng tin.
Nhưng trong lòng bà ta rất hối hận, nếu biết chuyện này, vừa rồi bà ta đã không sỉ nhục Hoàng Thiên như vậy.
Phải khen ngợi Hoàng Thiên, nói không chừng thằng nhóc này nổi hứng sẽ trả hết toàn bộ chín trăm triệu tiền điều trị.
Trần Giang Hùng và Trương Định cũng hối hận, lúc này Trần Giang Hùng đã cổ vũ và nói với Hoàng Thiên: “Ồ Hoàng Thiên, bác và bác gái con đều sống chắt chiu tằn tiện mới có ba trăm triệu này. Bây giờ con đã có một tỷ rưỡi, vậy trả lại số tiền vừa rồi chúng ta đã trả nhé.”
“Đúng thế Hoàng Thiên, còn có cậu nữa, cuộc sống của cậu cũng rất khó khăn, cháu cũng giúp cậu nhé?”
Trương Định cũng đến để thương lượng với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên gần như bị bọn họ chọc cười, con người mà mặt dày như thế này đúng là không tầm thường.
“Haha, nhưng mọi người đều đã nộp tiền rồi: Hoàng Thiên mỉm cười.
Trương Định và Trần Giang Hùng nghẹn ngào nuốt nước bọt, đúng thế phải không?
Tiền đã trả rồi cũng không lấy lại được.
Hoàng Thiên đúng là quá tệ! Lúc nấy cậu nói có một tỷ rưỡi, nếu nói sớm hơn thì chúng tôi có chết cũng sẽ không trả tiền!
“Vậy thì cháu lại cho chúng ta mỗi người ba trăm triệu, chẳng phải vẫn như nhau sao?”
Trương Lan Hương nhìn Hoàng Thiên một cách háo hức.
Hoàng Thiên thật muốn tát bọn họ một cái, thật không biết xấu hổ!
“Haha, chẳng phải bà vừa nói tôi là thằng phế vật, cóc ghẻ vẫn chỉ là cóc ghẻ sao! Một tên phế vật như tôi không có tài cán gì, vẫn phải dựa vào một tỷ rưỡi này để có cơm ăn.”
Hoàng Thiên cười, rồi cùng Lâm Ngọc An rời bệnh viện.
Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm sau lưng Hoàng Thiên rời đi, tuy vui mừng khôn xiết nhưng lòng bà ta cũng ngứa ngáy khi nghĩ trong thẻ của Hoàng Thiên vẫn còn một tỷ hai trăm triệu.
Hừm, đợi bà đây về nhà sẽ lấy một tỷ hai trăm triệu này!
Trương Lan Phượng nghĩ, rồi rời đi với Lâm Huỳnh Mai.
“Mẹ, thật đáng tiếc, vừa nấy nên nói tốt vài câu, lấy tiền của Hoàng Thiên thì tốt rồi.”
Trần Giang nói với Trương Lan Hương với giọng điệu khó chịu.
Trương Lan Hương hối hận đến ruột đều xanh, lúc này trừng mắt nhìn Trương Vĩ: “Đầu tại thằng nhãi Trương Vĩ này, là nó đi châm chọc Hoàng Thiên trước!”
“Bác à, cháu không biết thằng phế vật đó có hơn tỷ…” Trương Vĩ vẻ mặt chua xót.
Trương Lan Hương lại trừng mắt nhìn Trần Giang Hùng: “Còn anh nữa, anh là người thứ hai mỉa mai nó!”
“Mẹ kiếp, đồ đàn bà táng gia bại sản, chẳng phải là cô nói Hoàng Thiên cóc ghẻ vẫn mãi là cóc ghẻ sao?”
Trần Giang Hùng không phục, đối chất với Trương Lan Hương.
“Đúng vậy chị cả, vừa rồi chị cũng nói thằng phế vật đó không ít đâu.”
Trương Định nói với Trương Lan Hương với vẻ chán nản.
“Nói bà nội cậu ấy! Chẳng phải cậu cũng mỉa mai Hoàng Thiên sao?” Trương Lan Hương mắng Trương Định.
“Làm gì có! Chị cả, chị đừng làm trò hề nữa, bà nội của tôi không phải cũng là bà nội của chị sao? Lại còn mắng tôi như vậy?”
Trương Định không phục, chỉ vào mũi Trương Lan Hương và hét lên.
Một số người cảm thấy đau khổ vì phải bỏ ra ba trăm triệu, suýt nữa đánh nhau ở phòng thanh toán.
Trịnh Hiếu Phong, người đang trốn trong góc, thoát ra ngay sau khi Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An đi.
Vừa rồi Trịnh Hiếu Phong đang xem là chuyện gì xảy ra.
Trịnh Hiếu Phong thở phào nhẹ nhõm khi biết Hoàng Thiên không có bảy mươi tỷ.
Nếu Hoàng Thiên có nhiều tiền như vậy, Trịnh Hiếu Phong sẽ không có cơ hội nào cả.
Nghĩ đến việc Trương Lan Phượng thân mật đối với Hoàng Thiên sau khi nhìn thấy số dư hơn bảy mươi tỷ, Trịnh Hiếu Phong càng thêm chắc chắn, chỉ cần Trương Lan Phượng nhìn thấy tiền, chắc chắn xử được bà ta!
Lúc này, Trịnh Hiếu Phong đã nảy sinh ý đồ trong lòng, nên lặng lẽ trốn về nhà và đi tìm cha mình.
“Hoàng Thiên, làm sao chủ tịch Lương lại có thể tin tưởng anh như vậy? Giao bảy mươi tỷ cho anh phụ trách?”
Lâm Ngọc An ngồi ở ghế lái phụ và hỏi Hoàng Thiên một cách bối rối.
Hoàng Thiên đậu xe ở bên đường, quay đầu nhìn Lâm Ngọc An.
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc An hiện lên đầy nghỉ vấn.
“Chủ tịch Lương có quan hệ rất tốt với anh, cho nên ông ấy