Lê Tuyết Ngưng cổ nặn ra nụ cười, nói với Hoàng Thiên: “Xin chào cậu Thiên”
“Xin chào” Hoàng Thiên cũng khá là lễ phép, gật đầu với Lê Tuyết Ngưng.
Lê Tuyết Ngưng không thể không quan sát Hoàng Thiên thật tỉ mỉ, cô ta phát hiện người đàn ông trẻ tuổi này, hình như rất khác biệt so với người khác.
Cô đã quen nhìn thấy những cậu chủ nhà giàu ở trong tỉnh này, người nào người nấy đều ăn nói rất tùy tiện, cũng rất ngông cuồng.
Vì thế khi nhìn thấy Hoàng Thiên người đàn ông hờ hững bình tĩnh này, theo bản năng cô ta liền cảm thấy rất khác biệt so với mọi người.
Đương nhiên.
Đây cũng là bởi vì Lê Tuyết Ngưng không nhìn nhận Hoàng Thiên như người thường, nếu người bình thường giống như Hoàng Thiên, cô ta cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Theo cô ta thấy, Hoàng Thiên chắc chắn là một cậu chủ rất có lại lịch có gia thế, nếu không thì, ông nội cô ta và cả viện trưởng Thạch Thạch Đức, sẽ không khách sáo với Hoàng Thiên như vậy.
"Cậu Thiên, viện trưởng Thạch cũng nói qua với ngài về tình hình của cháu gái tôi rồi đúng chứ?”
Lê Chính Thành thở dài, hỏi Hoàng Thiên.
“Tôi đại khái đã hiểu một chút.”
Hoàng Thiên gật đầu.
“Vậy thì đành làm phiền cậu Thiên và cô Linh rồi, tôi cũng không nói khách sáo nữa, hy vọng cậu nể tình cảnh ngộ đau thương của cháu gái tôi, xin hãy giúp đỡ.
Lê Chính Thành rất thành khẩn nói với Hoàng Thiên.
“Ha ha.
Viện trưởng Thành ông không cần cầu xin tôi, nên cầu xin cô Phan Thanh Linh đi, chỉ có cô ấy mới có thể giúp được ông" Hoàng Thiên khẽ mỉm cười, anh không muốn nhận vơ công lao này.
Viện trưởng Thành cũng mỉm cười, nói với Hoàng Thiên: “Thôi được cậu Thiên”
Nói xong, Lê Chính Thành nói với Phan Thanh Linh: “Cô Linh, xin hãy giúp đỡ”.
“Ừm, vậy thì mượn phòng làm việc của viện trưởng Thạch dùng một lát, đẩy cháu gái ngài vào đi”.
Phan Thanh Linh đồng ý, bảo Lê Chính Thành đẩy Lê Tuyết Ngưng vào trong phòng làm việc của viện trưởng.
Lê Chính Thành cũng khá là bất ngờ, thầm nghĩ cô Linh tùy tiện chữa bệnh như vậy sao? Trực tiếp dùng phòng làm việc là được?
Tuy nhiên ông ta cũng không dám hỏi nhiều, lập tức đẩy Lê Tuyết Ngưng vào trong phòng làm việc của Phương Thạch Đức, sau đó đi ra ngoài.
Cửa phòng làm việc đóng lại, tất cả mọi người đều chờ ở bên ngoài, không ai dám vào trong làm phiền.
Phan Thanh Linh xem qua bệnh cho Lê Tuyết Ngưng, sau đó khẽ lắc đầu.
Thấy cô như vậy, người đẹp Lê Tuyết Ngưng liền bắt đầu lo lắng.
“Cô Linh, có phải là đã hết hy vọng chữa khỏi rồi?”.
Lê Tuyết Ngưng lo lắng hỏi, trong hai mắt chứa đầy sự mất mát.
“Không phải, chỉ là tôi cần kim châm của tôi, hôm nay không mang đến”
Phan Thanh Linh mỉm cười nói.
Lê Tuyết Ngưng thấy Phan Thanh Linh nói chắc chắn như vậy, trong lòng cô ta giống như được mở ra hai cánh cửa sổ.
Trong vòng hai tháng gần đây, cô ta đau lòng sắp chết rồi, mỗi khi nghĩ đến nửa đời sau đều phải ngồi trên xe lăn, không có cách nào đứng dậy được, thậm chí cô ta còn từng nghĩ đến việc rời khỏi thế giới này.
Không thể ngờ được, căn bệnh nan y này lại có người có thể chữa khỏi cho cô ta, thật sự là thần kỳ.
Nhưng khi vẫn chưa đến lúc thành công, cô ta cũng không dám đảm bảo liệu có thể thực sự đứng dậy được, vì thế trong lòng vẫn rất thấp thỏm.
“Cô Linh, để tôi bảo ông nội tôi cho người đi lấy giúp cố”
Lê Tuyết Ngưng kích động nổi với Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh gật đầu, nói: “Cũng được, tôi ra ngoài nói với ông nội cô.
Nói xong, Phan Thanh Linh đẩy cửa văn phòng, đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lê Chính Thành đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, Phan Thanh Linh hiểu được tâm trạng lúc này của ông ta.
Cháu gái trở thành bộ dạng này, người làm ông nội sao có thể không đau lòng chứ, có thể tưởng tượng được nỗi lo lắng ấy.
“Có thể chữa khỏi cho cháu gái ngài, chỉ cần châm cứu một lát, tôi có thể khiến cho cô ấy đứng lại được” Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Phan Thanh Linh nói rất tự tin.
“Quả tốt rồi!”
Lê Chính Thành cũng không thèm để ý tới thân phận tổng viện trưởng của mình nữa, suýt thì vui mừng đến nhảy cẫng lên.
Phương Thạch Đức lại càng