Hoàng Thiên còn không đến mức tức giận vì chuyện này, nhưng anh cũng nghe rõ chủ nhiệm họ Ngô này muốn làm phó viện trưởng.
Ha ha, thật sự buồn cười, coi chức phó viện trưởng là kẻ nào cũng có thể làm sao?
Nhìn gương mặt vô lại dốt nát kém cỏi kia của Ngô Địch, trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Được viện trưởng Thành, giao cho ông xử lý vậy.”
Hoàng Thiên khẽ gật đầu nói.
Lê Chính Thành thấy Hoàng Thiên dường như cũng không nổi giận thì lúc này trong lòng ông ta mới yên ổn một chút.
“Cô Linh, Ngô Địch không chọc giận có chứ?”
Lê Chính Thành mỉm cười hỏi Phan Thanh Linh, ông ta cũng lo lắng Phan Thanh Linh tức giận, cháu gái có thể đứng lên lần nữa không cũng đều nhờ Phan Thanh Linh cả.
Phan Thanh Linh không có khả năng giữ bình tĩnh như Hoàng Thiên, cô ấy thật sự đúng là bị Ngô Địch chọc tức.
“Anh ta khiến tôi tức giận”.
Phan Thanh Linh cũng không khách khí mà nói thẳng.
Nụ cười của Lê Chính Thành ngay lập tức biến mất không còn dấu vết.
Không chỉ ông ta, ngay cả trong ánh mắt Hoàng Thiên giờ phút này cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Lại có người dám ức hiếp Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên sao có thể tha cho anh ta?
“Ngô Địch, cậu qua đây, lập tức xin lỗi cô Linh”
Lê Chính Thành không nói nhảm với Ngô Địch, trực tiếp bắt tên nhóc này xin lỗi.
Ngô Địch sao có thể phục tùng? Cho tới bây giờ đều là người khác xin lỗi anh ta, anh ta lúc nào phải xin lỗi người khác?
Huống chi đối phương còn là cô gái nhỏ.
“Ông Thành, cháu không biết mình sai ở đâu, cho nên không thể nghe theo” Ngô Địch nói với Lê Chính Thành.
“Phải không? Ha ha, nếu cậu không xin lỗi thì lập tức rời khỏi bệnh viện nhân dân đi”
Lê Chính Thành cười lạnh một trận, ông ta vẫn rất có thái độ.
“Ông Thành, cũng bởi vì một con nhóc như thế mà ông muốn đuổi cháu sao? Cháu không phục.”
Ngô Địch rống lên.
“Viện trưởng Thạch, lập tức đuổi Ngô Địch cho tôi, cả đời đừng mướn người này nữa"
Gương mặt Lệ Chính Thành chìm xuống nói với Phương Đức Thạch.
Phương Đức Thạch đã sớm chờ câu nói này, ông ta không dám đắc tội Ngô Địch, nhưng Lệ Chính Thành dám, chỉnh đốn Ngô Địch chỉ có Lê Chính Thành mới có bản lĩnh này.
“Vâng, viện trưởng Thành”
Phương Đức Thạch tuân lệnh, sau đó ông ta nhìn Ngô Địch nói: “Ngô Địch, cậu thu dọn một chút rồi đi đi”
“Cái gì? Ha ha, thật sự coi nhà họ Ngô tội là bùn nặn, Lê Chính Thành, Phương Đức Thạch, hai ông cũng được lắm, bây giờ tôi lập tức gọi cho cha tôi”.
Ngô Địch tức giận cười lạnh nói, sau đó anh ta gọi cho cha anh ta kể khổ.
Sau khi nói rõ chuyện xảy ra bên này một lần thì Ngô Tường điện thoại đầu bên kia đã đứng ngồi không yên.
“Đồ hỗn láo, nhanh xin lỗi ông Thành cho tao, làm theo lời ông ấy nói”
Ngô Tường tức giận mắng con trai, không mắng cũng không được, ở tỉnh thành thì Ngô Tường phải nhìn sắc mặt Lệ Chính Thành mà sống.
Ông ta nào dám đối đầu với Lê Chính Thành, vòng tròn xã giao của Lê Chính Thành, Ngô Tường không thể nào so nổi, quá chênh lệch.
Nếu thật sự chọc giận Lê Chính Thành thì ngay cả Ngô Tường cũng không lăn lộn bên ngoài tỉnh thành nổi.
Ngô Địch vẫn quá mức tự tin, hơn nữa trẻ tuổi, anh ta nào biết được chỗ lợi và hại trong này, luôn cảm thấy cha mình rất trâu bò ở tỉnh thành.
Nghe Ngô Tường nói như vậy xong thì Ngô Địch cũng trợn tròn mắt, lúc này anh ta mới nhận ra mình chơi lớn.
“Ông Thành, thật xin lỗi, cháu không nên..”
“Thôi, cậu đừng nói"
Lê Chính Thành không muốn nghe Ngô Địch nói nhảm, lúc này ông ta lễ phép nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, ngài xem, anh có thể tha thứ cho Ngô Địch chứ?”
Hoàng Thiên cũng không muốn so đo vì chuyện này, chẳng qua anh cũng cảm thấy người như Ngô Địch mà ở đây thì Phan Thanh Linh coi như làm Phó viện trưởng thì cũng sống không tốt.
Chẳng bằng bây giờ rèn sắt khi còn nóng, đá thằng nhóc Ngô Địch này ra ngoài rồi tính.
“Không thể tha thứ, viện trưởng Thành, tôi hy vọng ông có thể giữ lời, đuối Ngô Địch đi”
Hoàng Thiên nói với Lê Chính Thành.
Lê Chính Thành liên tục gật đầu nói: “Được cậu Thiên, tôi nghe ngài”
Lê Chính Thành nói xong thì nhìn Phương Đức Thạch một chút.
Phương Đức Thạch hiểu rõ, ông ta nói với Ngô Địch: “Ngô Địch, bây giờ tôi tuyên bố cậu đã không còn là trưởng khoa của bệnh viện này, cậu thu dọn đồ đạc rồi đi đi”
“Được được được, Phường Đức Thạch, ông chờ đó cho tôi”
Ngô Địch hoàn toàn thẹn quá thành giận, nghiến răng nghiến lợi chán nản rời khỏi nơi này.
Không đi cũng không được, Lê Chính Thành