Chương: 847 Thứ gây hại không thể giữ
Đây là tình hình gì thế?
Mình đến cứu đồng bọn của bà ta, bà ta lại còn muốn giết mình?
Đầu óc của Phan Thanh Linh quay cuồng, căng thẳng nhìn bà cụ một cái.
Nhưng vừa nhìn cô đã lập tức giật mình.
Chỉ thấy bà cụ này đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, hai tròng mắt trong đôi mắt nhỏ tròn xoe, hai mắt đỏ ngầu, hung tợn nhìn thắng.
Biểu cảm trên gương mặt cực kỳ hung dữ, rất giống với mấy bà già độc ác.
Giây phút này đây, Phan Thanh Linh mới nhận thức được thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế nào, nhìn bà cụ kia trông thật đáng thương, bộ dạng lại nhìn rất vô tội, nhưng lại vô cùng hung dữ, thật là quá đáng sợ.
Xem ra lòng hại người thì không nên có, nhưng đề phòng người thì không thể không có.
Phan Thanh Linh thở dài một hơi, cô chợt nhận ra ngoài cửa có động, tựa như có người xông tới.
Quay lại và xem xét liền có một niềm vui sướng vỡ òa trong lòng cô ấy, vì cô ấy đã nhìn thấy hai thủ hạ.
Hai thủ hạ này là người của Hoàng Thiên sắp xếp để bảo vệ cô và cô cũng từng gặp qua.
Rất nhanh, cô đã nhìn thấy Hoàng Thiên đang đi vào.
"Anh Hoàng Thiên!”
Phan Thanh Linh kích động gọi tên anh.
"Thả cô ấy ra”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói với bà già độc ác đang cầm dao làm bếp.
“Ha Ha mày kêu tao thả là tao phải thả hả? Mày coi tao là cái gì chứ?”
Bà cụ cười lạnh một cái, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên.
“Bà rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải làm như vậy?” Phan Thanh Linh lúc này hỏi.
"Cô gái nhỏ, cô cũng rất lương thiện, chỉ là hôm nay coi như cô đã gặp xui xẻo rồi, cô đã bị bà già nảy lửa đến đây rồi, hahaha"
Bà cụ lại haha điên cuồng cười một trận, khống chế Phan Thanh Linh một cách chắc chắn.
Bà ta biết chỉ cần không chế được Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên sẽ không dám làm gì bà ta, bà ta hoàn toàn không cần lo lång.
"Tôi nói lại lần nữa, mau thả cô ấy ra!"
Hoàng Thiên tức giận, nghiêm giọng nói với bà cụ.
Bà già độc ác giật mình, bởi vì bà ta phát hiện ra, Hoàng Thiên dương như muốn lao đến giết chết bà ta.
“Mày không cần gầm lên với tao, tao không tin mày dám động vào tao” Bà già độc ác khiêu khích Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không hề hành động lỗ mãng, bởi vì con dao làm bếp trong tay bà già độc ác đó rất sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của Phan Thanh Linh.
Chỉ có thể đợi thời cơ, chứ Hoàng Thiên không muốn lấy tính mạng của Phương Thanh Linh ra đùa.
Hai đội viên cũng không dám động đậy, có Hoàng Thiên ở đây, bọn họ đều nguyện ý nghe theo Hoàng Thiên.
“Hahaha! Hoàng Thiên, không ngờ được cũng có lúc mày khó xử!
Đúng ngay lúc này, bên trong căn phòng nhỏ vọng ra một giọng cười của một người đàn ông trung niên.
Tiếp sau đó, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mang dép lê bước ra.
Đừng thấy người đàn ông trung niên này ăn mặc sáng sủa, nhưng mặt đen còn hơn cả người da đen, đầu tóc cũng có rất nhiều tóc bạc, cả gương mặt tiều tụy.
Hoàng Thiên vừa nhìn là đã nhận ra, người đàn ông trung niên này chính là ba ba của Trịnh Hiểu Phong, Trịnh Hải.
Lúc này tuy là trên nét mặt Trịnh Hải mang theo nụ cười lạnh, nhưng biểu cảm trong ánh mắt của ông ta nhìn Hoàng Thiên thì tràn đầy hận thù.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, như hận không thể ngay lập tức cắt vài miếng thịt của Hoàng Thiên xuống.
Nhìn thấy Trịnh Hải, Hoàng Thiên liền hiểu ra tất cả.
Xem ra phân tích của bản thân anh không sai một chút nào, Trịnh Hiểu Phong quả nhiên không cam tâm trở thành một người tàn phế, muốn Phan Thanh Linh trị khỏi cho anh ta.
Cũng không biết là Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải đi đầu tìm ra một bà cụ như thế này, sau đó lại có thể gạt Phan Thanh Linh đến đây.
"Trịnh Hải, ông thật rất biết cách tìm đường chết"
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Tiền Hải, trong lòng đã dâng trào lên sát khí.
Mấy cái loại cặn bã của xã hội này không thể giữ lại được nữa, giữ lại thì cũng chỉ là mầm họa của xã hội.
Cũng đều tại trước đây không đủ quyết đoán, tha mạng sống cho hai cha con Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải, để lại tai họa sau này rồi.
“Ha ha tao tìm đường chết thì đã sao, mày có thể làm gì tao nào? Hoàng Thiên, đừng cho là bản thân mày hay ho, bây giờ người đàn bà của mày đang ở trong tay tao, mày còn dám láo với tạo hả?”
Trịnh Hải haha cười một trận, rồi đi đến đằng trước của bà già độc ác đó.
“Bà cụ Tưởng, làm rất tốt, bảy trăm triệu này cho bà.” Trịnh Hải chỉ tay về chỗ cái bịch đen ngay góc tường, sau đó nói với bà cụ Tưởng.
Bà cụ tưởng nhìn thấy tiền thì liền sáng mắt, lúc này con người của bà ta càng phát sáng lên, tham lam nhìn về cái túi tiền đen ngay góc tường.
Rất hiển nhiên, trong túi nilon đen kia, đựng đầy bảy trăm triệu đồng tiền mặt.
Hoàng Thiên vừa nhìn thì đã hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện, bà cụ Tưởng này, chắc chủ của căn nhà này, bà ta chính là do Trịnh Hải thuế về để lừa gạt Phan