Thời Đại Quang vừa nghe lời này, lập tức sợ hãi ngẩn người tại chỗ.
Gã hoàn toàn không ngờ được, Vũ Thanh lại dứt khoát như vậy, trực tiếp muốn lấy mạng gã.
“Không! Chúng mày không được như thế, giết chết tạo, chúng mày cũng sẽ phải đền mạng!”
Thời Đại Quang ôm hy vọng cuối cùng, hoảng sợ nhìn Vũ Thanh, rồi lại nhìn Hoàng Thiên.
Hi vọng hai người họ có thể suy nghĩ về hậu quả.
Dù sao thì nếu giết gã, cũng rất phiền phức, một mạng người.
Thế nhưng theo Vũ Thanh và Hoàng Thiên nghe được, lời nói này của Thời Đại Quang, chính là trò cười.
Dựa vào thân phận của Vũ Thanh, giết chết tên Thời Đại Quang này, cũng chỉ giống như giẫm chết một con kiến.
Vũ Thanh đang trong cơn giận, nghe thấy những lời nói này của Thời Đại Quang, anh ta lại càng tức giận.
"Ra tay."
Pång.
Một tiếng súng vang lên, Thời Đại Quang đã chết.
Đến kêu còn không kịp kêu một tiếng, tên bạn tốt này của Trịnh Hiếu Phong, thằng ranh giúp người xấu làm điều ác, sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng.
Đây cũng coi như là giết gà dọa khỉ, đám người Trịnh Hải và đầu nắp nồi, hoàn toàn sợ hãi đứng im như tượng gỗ, giương mắt nhìn Thời Đại Quang ngã xuống đất.
Bọn họ không ai ngờ được, sẽ có kết quả như thế này, sẽ rơi vào tình cảnh này.
“Cậu Thiên, tôi, tôi.”
Trịnh Hải cực kỳ căng thẳng, lắp bắp nói với Hoàng Thiên, còn muốn đi đến trước mặt Hoàng Thiên.
Thế nhưng ông ta vừa đến gần Hoàng Thiên, thì đã bị Hoàng Thiên đạp cho một cú ngã lộn nhào xuống đất.
Đối với Trịnh Hải, Hoàng Thiên cũng đã không thể nhịn được nữa.
“Ông muốn nói cái gì?”.
Hoàng Thiên nhìn Trịnh Hải nằm dưới đất, lạnh lùng hỏi.
“Tôi có thể gọi Trịnh Hiếu Phong ra, nên làm như nào, cậu Thiên cứ xem xem làm thế nào thì được.
Chỉ cần cậu đừng giết tôi là được, sau này tôi không dám đối đầu với cậu nữa”
Miệng lưỡi Trịnh Hải cũng khá là lưu loát, lúc này đang cam đoan với Hoàng Thiên, chỉ hi
vọng Hoàng Thiên có thể nương tay, tha cho ông ta tội chết.
Thế nhưng mọi chuyện đã muộn, Hoàng Thiên không muốn nghe bất kỳ lời nói nào của Trịnh Hải nữa, càng không tin lão này.
Trịnh Hải chắc chắn không còn trí nhớ, kẻ xấu xa như này, tuyệt đối không thể giữ lại.
“Cậu chủ, xử lý ông ta như nào?”
Lúc này Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.
Chỉ cần một câu nói của Hoàng Thiên, Vũ Thanh sẽ lập tức đưa Trịnh Hải đi gặp Diêm Vương.
“Cho ông ta chết đi”
Hoàng Thiên rất bình tĩnh nói.
"Pång."
“Rầm” Trịnh Hải đã xong, đi theo sau Thời Đại Quang.
Giết xong Trịnh Hải, trong lòng Hoàng Thiên thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc dù Trịnh Hiếu Phong còn đang tự do bên ngoài, nhưng Hoàng Thiên biết, Trịnh Hiếu Phong cũng không cầm cự được mấy ngày nữa.
Ba người đám đầu nắp nồi, sớm đã sợ hãi đến tê liệt dưới đất.
Mặc dù ở châu Phi bọn họ đi theo Miguel Phose, cũng đã từng thấy Miguel Phose giết người cướp của, nhưng khi thực sự xảy đến với bọn họ, bọn họ lại không chịu nổi.
Thậm chí, ba người bọn họ đều không thể xin tha nữa, há miệng nhưng lại không nói ra được một câu.
“Miguel Phose đang ở đâu, chúng mày có ai biết không?”
Giọng nói của Vũ Thanh không cao, giống như đang trò chuyện bình thường với ba người đám đầu nắp nồi.
Thế nhưng càng như vậy, lại càng gây áp lực lớn cho ba tên này.
Đám người đầu nắp nồi đã hoàn toàn nhận ra, người lần này bọn họ gặp phải, thực quả đáng sợ,
Giết liên tiếp hai người.
Đám người này lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì?
“Anh lớn, chúng em không biết, Miguel Phose hành động rất bí mật, bọn em chỉ là chân chạy vặt, hoàn toàn không biết hắn ta sống ở đâu?
Một thằng nhãi mặt mũi khổ sở, nói với Vũ Thanh.
“Đúng vậy thưa anh lớn, xin đừng làm khó chúng em, chúng em chỉ là đàn em của Miguel Phose, hắn bảo chúng em làm gì, chúng em chỉ có thể nghe theo”
Một thằng nhãi khác cũng giương mắt nhìn Vũ Thanh, tỏ vẻ đáng thương.
Vũ Thanh càng nghe càng tức giận, nghĩ đến cả nhà Đặng Kim Du chết thảm trong tay đảm
người Miguel Phose, lửa giận của Vũ Thanh lại bừng bừng trào dâng.
Đừng chỉ thấy hai thằng nhãi này lúc này đang tỏ vẻ đáng thương, lúc đó có lẽ bọn chúng cũng đã tham gia vào việc giết hại cả nhà Đặng Kim Du.
“Đặng Kim Du bị giết, chúng mày có tham gia vào hay không?”
Vũ Thanh hỏi hai thằng nhãi vừa mới lên tiếng.
Sắc mặt hai người này thay đổi, chần chừ tận mấy giây, mới đồng loạt lắc đầu không nhận.
Trong mắt Vũ Thanh cũng không phải cát, qua việc thăm dò lời nói và sắc mặt đã xác định được, hai tên này, chắc chắn có tham gia.
“Nợ máu phải trả bằng máu, hai chúng mày chết cũng không oan ức”
Vũ Thanh nói cực kỳ lạnh lùng, tự tay bắn chết hai thằng nhãi này.
"Ram."
Tên đầu nắp nồi ban nãy còn đang ngồi dưới đất, lúc này trước mắt tối sầm, sợ hãi đến mức ngất xỉu.
Lại thêm cả Trịnh Hải và Thời Đại Quang, tổng cộng là năm người, bây giờ chỉ còn lại