"Giết chết anh ta?"
Từ Diễm Dung kinh ngạc nhìn Hoàng Minh Triết.
"Không sai, nếu tên họ Cừu kia còn tiếp tục mạnh miệng, anh sẽ đưa anh ta lên đường."
Hoàng Minh Triết lạnh lùng cười nói.
"Có được không đó? Họ Cừu kia chính là quản gia già của nhà họ Hoàng, đức cao vọng trọng, một khi ông ta mà chết, làm sao có thể bàn giao được với mọi người trong nhà đây! Tốt nhất vẫn là nên thu phục ông ta, cho ông ta thật nhiều tiền, để ông ta trở thành người của chúng ta".
Từ Diễm Dung mở miệng khuyên Hoàng Minh Triết.
"Em cho rằng anh không muốn thu phục quản gia Cừu sao? Chỉ cần quản gia Cừu đứng về phía của chúng ta, thì sẽ không có ai có thể nghi ngờ chúng ta được nữa.
Nhưng mà quan hệ giữa quản gia Cừu và Hoàng Thiên rất thân thiết, anh sợ ông ta cứng mềm đều không ăn".
Hoàng Minh Triết cảm thấy nhức đầu nói với Từ Diễm Dung.
"Đập tiền vào.
Đập tiền đến khi nào ông ta đồng ý mới thôi."
Từ Diễm Dung nói.
"Để sớm ngày mai anh thử thêm một chút nữa xem sao, nếu tên họ Cừu này vẫn còn không biết điều như vậy, anh sẽ khiến cho ông ta không thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời nữa!"
Hoàng Minh Triết nói.
"Khà khà, có phải là đến một ngày nào đó anh dùng xong rồi cũng bỏ rơi em không vậy hả?"
Từ Diễm Dung bày ra dáng vẻ nũng nịu, ôm lấy cánh tay của Hoàng Minh Triết cười tươi nói.
Hoàng Minh Triết làm sao có thể gánh được chuyện này, vội vàng nói: "Sao anh có thể cam lòng làm vậy cơ chứ? Thời gian có hạn, chúng ta nhanh lên một chút đi."
Từ Diễm Dung vừa muốn tiếp tục khơi lên sự hứng thú của Hoàng Minh Triết, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Cậu chủ! Cậu chủ! Không xong rồi, ngài nhanh chóng tới đây xem một chút đi!"
Giọng nói của người thanh niên còn thật lớn, đứng ở phía dưới tầng của tòa nhà mà hét lên đến tận tầng hai.
Hoàng Minh Triết cảm thấy vô cùng mất hứng, còn đang muốn làm chuyện vui vẻ đây, vậy mà lại có người gọi anh ta.
Xuống giường đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống phía dưới, đúng thật là một tên tay sai của anh ta, Hoàng Lượng.
Một vài chuyện thối nát giữa Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung, Hoàng Lượng đều biết rõ tất cả, anh ta cũng biết là Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung sẽ lén lén lút lút ở sân sau, cho nên trong lúc gấp gáp mới trực tiếp chạy đến nơi này gọi Hoàng Minh Triết.
"Anh đi xuống dưới xem một chút, em đợi mấy phút nữa rồi hẵng xuống sau"
Hoàng Minh Triết nói với Từ Diễm Dung.
"Được."
Từ Diễm Dung cũng cảm thấy được là đã xảy ra chuyện lớn, cho nên rất khẩn trương.
Hoàng Minh Triết sửa sang lại quần áo một chút, vội vã đi xuống tầng, đi ra bên ngoài.
"Có chuyện gì xảy ra? Gọi loạn cái gì vậy?"
Hoàng Minh Triết nghiêm mặt, rất không vui hỏi Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng cũng không muốn quấy rầy chuyện tốt của Hoàng Minh Triết đâu, nhưng mà tình huống khẩn cấp, anh ta cũng không dám không đến gọi Hoàng Minh Triết.
"Cậu chủ, không xong rồi, Hoàng Thiên anh ta đã trở về!"
Hoàng Lượng vội hét lên.
Này...
Trong đầu Hoàng Minh Triết ong một tiếng, trái tim cũng run rẩy mấy cái.
Đừng nhìn thấy anh ta đắc ý vênh váo, nghĩ hết mọi cách để đối phó với Hoàng Thiên, nhưng khi Hoàng Thiên trở về, anh ta vẫn
sẽ thấy cực kỳ hoảng sợ.
Mấy tháng trước bị Hoàng Thiên đập gãy hai chân, bây giờ Hoàng Minh Triết hồi tưởng lại mà vẫn còn thấy sợ đây.
"Hoàng Thiên dẫn theo bao nhiêu người đến đây?"
Hoàng Minh Triết lập tức vội vàng hỏi Hoàng Lượng.
"Chỉ dẫn theo có một người, tên kia có dáng vẻ khoảng hơn ba mươi tuổi, là một tên mặt chết, khi nhìn khiến người ta cảm thấy rất sợ hãi"
Hoàng Lượng trả lời.
"Đi gọi thêm mấy tên vệ sĩ tới đây, nghe theo lệnh của tôi, tôi bảo mấy người ra tay, mấy người phải lập tức xông lên cho tôi!"
Trong mắt Hoàng Minh Triết lộ ra vẻ độc ác, phân phó với Hoàng Lượng.
"Yên tâm đi cậu chủ, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp"
Hoàng Lượng cúi đầu khom lưng vâng lời, lập tức chạy đi gọi người.
Hoàng Minh Triết hồi phục lại tâm trạng, bày ra dáng vẻ vô cùng đau buồn, đi đến sân trước.
Giờ phút này, Hoàng Thiên đang nói chuyện cùng với hai người cô của anh ta.
Mặc dù đã rất nhiều năm rồi chưa từng gặp hai người cô này, nhưng mà hai người cô này vẫn tỏ ra rất thân thiết, lôi kéo tay của Hoàng Thiên hỏi han các thứ.
Hoàng Thiên nói mấy câu cùng với hai người cố này, sau đó cùng Vũ Thanh mặc đồ tang vào, đi đến phía trước linh cữu.
Nhìn thấy Hoàng Thiên đã trở lại, một đám bạn bè thân thích của nhà họ Hoàng lại càng khóc khỏe hơn.
Vào lúc trước khi chết Hoàng Văn Thành không có nhìn thấy Hoàng Thiên, bố con hai người cũng không thể gặp mặt nhau lần cuối cùng.
Ở đây ai cũng không phải là kẻ ngốc, trong lòng mỗi người đều tự hiểu rõ, cũng cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với Hoàng Minh Triết.
Bởi vì theo như lời của Hoàng Minh Triết, Hoàng Văn Thành là do bệnh nặng hai ba ngày, rồi mới qua đời.
Trong hai ba ngày này, Hoàng Minh Triết không có thông báo một lời nào với bạn bè thân thích trong nhà, càng không thể hiểu được nhất, là Hoàng Minh Triết lại không có báo tang cho Hoàng Thiên biết.
Để cho Hoàng Văn Thành trước khi chết cũng không thể nhìn thấy Hoàng Thiên một lần cuối cùng, đây cũng là điều bất hiếu lớn nhất của Hoàng Minh Triết.
Cho nên khi thấy Hoàng Thiên rốt cuộc cũng trở lại nhà họ Hoàng, mười mấy người họ hàng bạn bè thân thiết