“Anh Lượng, người này là ai vậy?”
Một tên vệ sĩ tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng còn chưa kịp nói gì thì Hoàng Minh Triết đã hét lên: “Tôi là Hoàng Minh Triết, là chủ nhà của các người, Hoàng Lượng là kẻ tạo phản, các người mau chóng giết kẻ này cho tôi”
Chuyện này...
Hai tên vệ sĩ canh cửa tỏ vẻ kinh hãi, sau một hồi ầm ĩ, hóa ra tên nhóc máu me be bét đầy mặt này lại là cậu hai Hoàng Minh Triết.
Họ đều biết rằng Hoàng Minh Triết sắp được lên chức chủ của nhà học Chu, vì vậy họ đều muốn nịnh bợ Hoàng Minh Triết.
“Anh Lượng, anh, sao anh lại có thể làm như vậy chứ?”
Tên vệ sĩ vừa lên tiếng đã chuẩn bị ra tay, rồi nhìn chằm chằm vào Hoàng Lượng.
Một tên vệ sĩ khác cũng đã chuẩn bị xong, dù sao họ cũng là ăn cơm nhà họ Hoàng, Hoàng Minh Triết đang gặp chuyện, bọn họ cũng không thể cứ ngồi yên một chỗ.
“Tôi xem các người ai dám ra tay?”.
Hoàng Lượng thể hiện sự oai phong, trước mặt Hoàng Thiên tên nhóc này cũng muốn thể hiện một chút.
“Anh Lượng, anh làm như vậy, khiến chúng em không thể bỏ qua, anh ấy là cậu hai”
Một tên vệ sĩ nói với Hoàng Lượng.
“Các người nghe rõ đây, bây giờ cậu chủ lớn nhà họ Hoàng nói còn nghe được, hơn nữa, các người là vệ sĩ nhà họ Hoàng, không phải vệ sĩ của Hoàng Minh Triết”
Hoàng Lượng lớn tiếng nói.
“Hoàng Lượng mày đúng là tên khốn, nhà họ Hoàng sắp là của tao rồi, xem mày còn dám làm trái lời tạo không, mày chết chắc rồi”.
Hoàng Minh Triết tức giận hét lên, quát mắng Hoàng Lương xong liền quay sang nói với hai tên vệ sĩ: “Các người mau xử tên Hoàng Lượng này cho tôi, tôi nhất định sẽ thưởng lớn”
Hai tên vệ sĩ không dám ra tay, bọn họ cũng rất sợ Hoàng Lượng, hơn nữa, bọn họ đã nhìn thấy Hoàng Thiên.
Có lẽ Hoàng Lượng đã quay đầu về với Hoàng Thiên, Hoàng Thiên đã ở đây, vậy hôm nay là chuyện gia đình của Hoàng Thiên và Hoàng Minh Triết, người ngoài làm sao dám xen vào?"
Hai tên vệ sĩ đã đoán ra điều này, bọn họ đứng ngay ngắn không nói một lời.
Cuối cùng Hoàng Minh Triết cũng tuyệt vọng, đến hai tên vệ sĩ này cũng không nghe theo chỉ bảo của anh ta, phải làm sao để tốt lên?
Mở cửa ra”
Lúc này Hoàng Thiên đã mang theo Vũ Thanh đi tới, nói với hai tên vệ sĩ canh cửa.
Từ Diễm Dung cũng đi theo phía sau Hoàng Thiên, cô ta không đến cũng không được, lúc này cô ta không thể đứng thẳng được, bị Hoàng Thiên bắt ngay tại trận, cô ta không còn sức lực để khoe khoang nữa.
“Vâng, cậu chủ” Hai tên vệ sĩ đồng thanh trả lời, cầm lấy chìa khóa mở cửa phòng đã bị khóa lại.
Cửa vừa mở ra, Hoàng Thiên bước thẳng vào trong.
Khi anh bước vào, mọi người phía sau cũng vào theo, kể cả Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung cũng bị Hoàng Lượng đẩy vào trong.
Căn phòng rộng lớn, phải đến ba mươi, bốn mươi mét vuông, đèn trong phòng sáng trưng.
Một ông già đang nằm nghiêng trên chiếc giường đơn nhỏ, nghe thấy tiếng của nhiều người đi vào, ông già liền ngồi dậy.
“Cậu chủ”
Trong giây phút ông già nhìn thấy Hoàng Thiên đã vô cùng phấn khích mà hét lên.
Đó chính là quản gia Trần, tay phải của ông ta đang bị công vào đầu giường, không được tự do.
"Quản gia Trần, ông vẫn ổn chứ?”
Hoàng Thiên vội vàng đi tới trước mặt quản gia Trần.
Quản gia Trần bị kích động đến mức mối liên tục run lên, ông ta rất muốn đứng dậy để cúi chào Hoàng Thiên, nhưng không thể nào dậy được, cánh tay đã bị còng lại mấy ngày liền.
Mấy ngày nay đều không thể đứng lên được.
“Mở còng tay ra”
Hoàng Thiên nói với hai tên vệ sĩ.
Một tên bảo vệ lập tức lấy chìa khóa ra và mở còng tay.
Lúc này quản gia Trần mới được trả lại tự do, sau khi ông ta đứng dậy liền tức giận nhìn Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung nói: “Tôi biết, các người sẽ không như vậy được lâu nữa đâu, giờ nhà họ Hoàng đã có cậu Hoàng Thiên ở đây, sẽ không để cho các người làm mưa làm gió nữa.”
Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung đều không nói gì, bọn họ cũng biết, lần này thì bọn họ chết chắc rồi.
Trước lúc Hoàng Văn Thành mất đã gặp mặt quản giaTrần, cũng không ai biết Hoàng Văn Thành đã nói gì với quản gia Trần.
"Cậu chủ, Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung đã cấu kết để làm giả mạo di chúc của bố cậu”
Lúc này quản gia Trần nói với Hoàng Thiên.
Mặc dù Hoàng Thiên đã sớm biết được sẽ có chuyện này, nhưng những lời này được nói ra từ miệng quản gia Trần, trong lòng Hoàng Thiên đã biết rõ ngọn ngành rồi.
"Quản gia Trần, ông cứ nói tiếp đi.”
Hoàng Thiên nói với quản gia Trần.
“Hoàng Minh Triết còn ép tôi phải nghe theo cậu ta, bắt tội chứng minh rằng ông chủ thực sự đã để lại cho cậu ta toàn bộ mọi thứ của nhà họ Hoàng”
Quản gia Trần chỉ tay vào Hoàng Minh Triết, tức giận nói.
“Cậu còn gì để nói nữa không?”
Hoàng Thiên quay lại, lạnh lùng hỏi Hoàng Minh Triết.
“Ông ta, ông ta ăn nói linh tinh, Hoàng Thiên, em biết ông ta với anh có quan hệ tốt, đương nhiên ông ta sẽ theo anh”
Hoàng Minh Triết không chấp nhận, hét lên.
“Tôi ăn nói linh tinh sao? Ha ha ha, Hoàng Minh Triết, tên nhóc như cậu vẫn còn