Một câu nói, chẳng khác gì đã cho Lương Mạnh Bắc một con đường sống.
Lương Mạnh Bắc vừa nghe được những lời này của Hoàng Thiên, ông ta rốt cuộc thở dài một hơi, vừa rồi đã khiến ông ta bị dọa sợ rồi.
Chủ yếu là sợ Hoàng Thiên lấy hết tiền của ông ta, như vậy, ông ta sẽ biến thành kẻ nghèo hèn.
Mà chắc chắn Hoàng Thiên sẽ trở thành người đứng đầu của nhà họ Hoàng, thể lực khổng lồ như vậy, nếu như muốn nhắm vào Lương Mạnh Bắc, thì ở Việt Nam này, Lương Mạnh Bắc sẽ khó mà đi nổi một bước.
“Cảm ơn cậu chủ, a không đúng, cảm ơn gia chủ!”
Lương Mạnh Bắc vội vàng cúi đầu chào Hoàng Thiên.
“Ai là gia chủ của ông? Ông cũng không liên quan gì đến nhà họ Hoàng của tôi”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Lương Mạnh Bắc.
“Vâng vâng vâng, là tôi nói sai rồi.”
Lương Mạnh Bắc khẩn trương nói, ngoan ngoãn không tưởng nổi.
Tiêu Văn Ha nhìn xem có chút không phục, anh ta nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, cứ như vậy thì quá dễ dàng cho tên họ Lương này rồi? Vừa rồi cái bộ dạng chết tiệt của ông ta, tôi nhìn thôi cũng cảm thấy tức giận!”
Hoàng Thiên liếc nhìn Tiêu Văn Hạ nói: “Bỏ đi, dù sao ông ta cũng từng có qua lại với tôi, trước kia cũng từng có công lao”
Lương Mạnh Bắc nghe được Hoàng Thiên nói như vậy, cái mũi của ông ta bỗng chua chua, nước mắt cũng rơi xuống.
Rốt cuộc bây giờ cũng đã tỉnh ngộ rồi, ông ta cảm thấy mình quả là một tên khốn nạn, làm ngọn cỏ đầu tường, còn làm không tốt.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, Lương Mạnh Bắc cũng biết rằng, Hoàng Thiên sẽ không bao giờ tin tưởng ông ta nữa, càng không tiếp tục dùng ông ta.
“Vẫn còn chưa cút đi?”
Hoàng Thiên không còn kiên nhẫn nữa, quát lên với Lương Mạnh Bắc.
“Vâng, thưa cậu Thiên, tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố Bắc Ninh, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa”
Lương Mạnh Bắc chán nản nói, xám xịt rời khỏi nơi này.
Hoàng Thiên cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Lương Mạnh Bắc rồi, không có tịch thu lại tài sản của ông ta, mà chỉ bắt ông ta dừng lại mà thôi.
Quản gia Trần và Đặng Đại Trung ở một bên nhìn xem hết thảy mọi chuyện, trong lòng hai người cực kì kính nể Hoàng Thiên.
Thủ đoạn và năng lực của Hoàng Thiên, không phải Hoàng Minh Triết có thể so sánh được, xem ra Hoàng Văn Thành vẫn là rất có mắt, đem cả nhà họ Hoàng, đều giao cho Hoàng Thiên.
Từ Khôn cùng Ngô Đông Tường đứng ở đó, trái tim cả hai người đều nhảy lên tận cổ rồi.
Bọn họ cũng rất rõ ràng, mọi chuyện đã hỏng rồi.
Hôm nay có bình an rời khỏi Quốc tế Hoàn Vũ hay không, đều khó nói trước.
"Còn hai người các người định làm thế nào?”
Lúc này Hoàng Thiên hỏi Từ Khôn và Ngô Đông Tường.
“Cái gì là làm thế nào vào lúc này? Hừ, Hoàng Thiên, tốt nhất là cậu đừng động đến tôi, nếu không tôi sẽ tố cáo cậu tội cố ý gây thương tích”
Ngô Đông Tường uy hiếp nói.
“Ha ha, ông cho rằng ông rất hiểu về pháp luật sao?”
Hoàng Thiên cười lạnh, sau đó nói với Đặng Đại Trung: “Luật sư Trung, ông nói cho luật sư lớn Tường rõ một chút, ông ta đã phạm phải luật gì?”
Đặng Đại Trung đi đến đây thì ông ta cũng đã nắm giữ toàn bộ tình huống, lúc này nói với Ngô Đông Tường: “Luật sư Tường, ông đã dính líu đến chuyện làm giả di chúc của ông Hoàng Văn Thành, tôi chuẩn bị chính thức khởi tố ông, ông cứ kiên nhẫn chờ đợi đơn gọi của tòa án đi!”
“Tôi.”
Ngô Đông Tường gấp đến độ kém chút nữa đã phun máu, cùng là luật sư nổi tiếng ở thủ đô, ông ta đương nhiên biết Đặng Đại Trung cũng không phải người đơn giản gì..
Nếu sự việc lần này có Đặng Đại Trung nhúng tay, vậy chỉ sợ mình đã lành ít dữ nhiều.
“Luật sư Trung, mặc dù tôi và ông không có sự hợp tác, nhưng thời điểm ai trong số chúng ta cần sự giúp đỡ, thì ông cũng đừng quá đáng”.
Ngô Đông Tường nhìn chằm chằm Đặng Đại Trung nói.
“Ha ha, đây không phải là vấn đề quá đáng hay không quá đáng.
Là do quả thật ông đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Tôi là người phụ trách của cậu Thiên, tự nhiên không thể lấy việc tự làm việc công được”.
Đặng Đại Trung ha ha cười lạnh một trận.
Sắc mặt của Ngô Đông Tường rất khó coi, ông ta không nên một tiếng nào nữa, vội vàng nghĩ đối sách.
Chạy là chạy không thoát, người nhà của ông ta đều ở thủ đô, lại nói lấy thân phận địa vị của ông ta, không thể nào nguyện ý đeo cái thân phận phạm tội trốn thoát trên lưng.
“Cậu chủ, những người này nên xử trí như thế nào cho thỏa đáng?”
Lúc này quản gia Trần hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn một chút nhóm người Từ Khôn và Ngô Đông Tường, nếu Ngô Đông Tường đã mở miệng là nhắc đến pháp luật, vậy Hoàng Thiên cũng không muốn hành động lớn, cứ để cho bọn họ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật là được rồi.
“Để bọn họ quay về thủ đô đi”
Hoàng Thiên nói.
Quản gia Trần khẽ giật mình, nhưng ông ấy rất nhanh liền hiểu dụng ý của Hoàng Thiên.
Vụ án này đã được Đặng Đại Trung tiếp nhận, sau khi trở lại thủ đô chắc chắn trước tiên là sẽ đi bảo án, sau khi đã có chứng cứ, khẳng định những người này sẽ bị bắt lại.
Coi như những người này có chạy trốn, thì đến suốt đời sẽ vẫn đeo cái danh là tội phạm bỏ trốn.
Sớm muộn cũng sẽ bị bắt được, đến lúc đó tôi lại tăng thêm một bậc.
Nếu như Hoàng Thiên muốn hạn chế tự do của bọn họ, thì người hiểu rõ pháp luật là Ngô Đông Tường sẽ cắn ngược một cái, tố cáo Hoàng Thiên tội giam giữ người trái phép, như vậy sẽ rất phiền phức.
Quản gia Trần nghĩ cũng không sai, Hoàng Thiên chính là dựa vào những điểm này để cân nhắc, mới muốn cho bốn người này trở về