Thật sự là không thể ngờ đến, Hoàng Minh Triết thế mà lại xuất hiện ở đây!
Vốn dĩ Hoàng Thiên nghĩ rằng, Hoàng Minh Triết chắc chắn là cụp đuôi quay về Hà Nội, hoặc là e ngại việc sẽ bị tống vào tù, nên đã cao chạy xa bay để trốn tránh.
Nếu nói như vậy, ngược lại Hoàng Thiên cũng sẽ không đến nỗi đuổi giết tận cùng, anh cũng không muốn đưa Hoàng Minh Triết vào ngục giam.
Về phần nguyện vọng của cha anh chia cho Hoàng Minh Triết mấy chục tỷ, lại cho mấy căn nhà, Hoàng Thiên cũng sẽ sắp xếp cho Hoàng Minh Triết.
Nhưng bây giờ Hoàng Minh Triết lại tìm tới cửa, Hoàng Thiên thật sự là không hiểu nổi.
Không biết thằng nhãi này lại tới đây để làm gì.
“Anh trai!”
Hoàng Minh Triết diễn kịch vẫn rất có thực lực, một bộ dạng đang vô cùng kích động, gọi anh trai cũng gọi đến mức cực kỳ thân mật.
Đưa tay không đánh người đang cười, mặc dù Hoàng Thiên đã thất vọng đến cực điểm đổi với Hoàng Minh Triết, nhưng lúc này cũng không định làm khó Hoàng Minh Triết.
“Cậu tới làm gì?"
Hoàng Thiên hỏi.
“Anh trai, trong lòng em cảm thấy rất áy náy! Thật ra hai anh em chúng ta, hoàn toàn có thể vui vẻ sống chung với nhau.
Trước đó thật sự là do em đã quá hồ đồ rồi, anh có thể tha thứ cho em không?”
Hoàng Minh Triết khóc nức nở nói với Hoàng Thiên.
Nhìn mặt mà nói chuyện thì Hoàng Thiên phát hiện, Hoàng Minh Triết giống như thực sự không phải đang diễn trò.
Nhưng, kinh nghiệm và mắt nhìn người của Hoàng Thiên, tuyệt đối là vượt qua những người cùng tuổi rất nhiều.
Hoàng Minh Triết làm người như thế nào, Hoàng Thiên rất rõ ràng, muốn nói Hoàng Minh Triết đã hoàn toàn tỉnh ngộ, Hoàng Thiên một chút cũng không tin.
"Ồ? Ha ha.
Sự thay đổi của cậu như này có chút nhanh đấy”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Hoàng Minh Triết nói.
Hoàng Minh Triết thuận theo khe cửa nhìn vào bên trong một chút, thằng nhãi này còn đang muốn nhìn xem Lâm Ngọc An có ở nhà hay không.
Lần trước lúc ở trên Hà Nội, Hoàng Minh Triết bị vẻ đẹp của Lâm Ngọc An mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Bây giờ đã nghèo túng đến loại tình trạng này, Hoàng Minh Triết vẫn chưa quên muốn nhìn một chút cho thoả mãn.
Thậm chí, cậu ta còn có một cái suy nghĩ tà ác, đó chính là sau khi xử lý Hoàng Thiên, lại chiếm lấy Lâm Ngọc An.
“Anh, anh đây là không tin tưởng em sao? Chúng ta là cùng một cha, anh vẫn nên cho em một cơ hội có thể làm người lần nữa! Anh yên tâm, em sẽ không tranh vị trí chủ dòng họ với anh nữa, về sau em sẽ ngoan ngoãn giúp anh quản lý nhà họ Hoàng, em sẽ vĩnh viễn làm cái bóng của anh”
Cái miệng nhỏ của Hoàng Minh Triết còn rất có khả năng nói chuyện, biểu hiện ra một dáng vẻ muốn trung thành với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong cảm thấy thật sự rất buồn cười, anh muốn quản lý nhà họ Hoàng, cũng là dựa vào những người có lòng trung thành, dũng cảm lại tài giỏi đến phụ giúp, nhân phẩm của Hoàng Minh Triết như vậy, vẫn là thôi đi.
“Hiện tại tôi đưa cho cậu hai yêu cầu.”
Gương mặt của Hoàng Thiên tối lại, nói với Hoàng Minh Triết.
“Anh cứ nói đi, đừng nói hai yêu cầu, dù có là hai mươi yêu cầu, em cũng có thể làm”
Hoàng Minh Triết một mặt kích động nói.
“Điều đầu tiên, lập tức chia tay cùng với Từ Diễm Dung, làm ra loại chuyện xấu như vậy, cậu không cần mặt mũi, nhưng nhà họ Hoàng thì vẫn cần mặt mũi”.
“Điều thứ hai.
Tôi sẽ cho cậu hai trăm tám chục tỷ, cho cậu thêm mấy căn nhà trên Hà Nội, đủ cho cậu lăn lộn, lăn qua lăn lại cả đời cũng được.
Xem xét mặt mũi của cha, tôi sẽ bỏ qua cho cậu, chính cậu tự giải quyết cho tốt."
Sau khi Hoàng Thiên nói ra hai yêu cầu này, quan sát phản ứng của Hoàng Minh Triết.
Anh cũng coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, mà anh cũng biết, cha anh ở dưới cửu tuyền, cũng không hi vọng nhìn thấy anh đuổi cùng giết tận Hoàng Minh Triết, làm như vậy, cha anh sẽ chết mà không nhắm mắt.
Những yêu cầu của Hoàng Minh Triết há lại chỉ có như vậy? Cậu ta muốn chính là toàn bộ nhà họ Hoàng, dù là phân một nửa cho người ngoài, cũng tuyệt đối không thể để Hoàng Thiên có được!
Lúc này thằng nhãi này đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, cậu ta hận không thể lập tức giết chết Hoàng Thiên.
“Anh, anh quá nhân nghĩa rồi! Em....”
Hoàng Minh Triết mạnh mẽ gạt hai hàng nước mắt, quỳ gối dưới chân Hoàng Thiên.
Nhìn thấy Hoàng Minh Triết như thế, Hoàng Thiên cũng không gạt đi sự đề phòng, căn bản anh cũng không tin Hoàng Minh Triết khi nói những này.
“Quay về Hà Nội đi, về sau ngoan ngoãn mà làm người”.
Hoàng Thiên cũng không đỡ Hoàng Minh Triết dậy, chỉ là bình tĩnh nói như vậy.
“Anh, trước khi chuẩn bị đi, em muốn mời anh một bữa cơm, hai anh em chúng ta bình tĩnh, tâm sự, được không?”
Hoàng Minh Triết quỳ đến thẳng tắp.
Dùng âm thanh cầu xin khẩn thiết nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, anh nào có nhàn rỗi ăn cơm với Hoàng Minh Triết?
“Ăn cơm thì miễn đi, cậu đi đi, về sau đừng đến chỗ này của tôi”
Hoàng Thiên phất phất tay, chuẩn bị quay vào.
Hoàng Minh Triết nhìn vậy thì gấp gáp, lần này nếu không thể hẹn Hoàng Thiên ra ngoài, kế hoạch tiếp theo sao có thể thực hiện được?
Bọn người Staro và Từ Diễm Lan chẳng phải sẽ càng thêm cười nhạo cậu ta là đồ vô dụng hay sao.
“Anh trai, như vậy là anh vẫn không tha thứ cho em sao? Nếu như anh không đồng ý với em, em sẽ quỳ chết ở cổng nhà anh! Ô ô ô..." Hoàng Minh Triết che mặt mà khóc, khóc đến vô cùng đau lòng.
Mắt thấy Hoàng Minh Triết càng khóc càng to, Hoàng Thiên lại càng thêm yên lặng.
Sợ Lâm Ngọc An nghe được sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, Hoàng Thiên đành phải đi ra, đóng kỹ cửa lại.
“Rốt cuộc cậu muốn náo loạn đến