Hoàng Thiên theo cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một tên mập đầu hói, mang theo vài tên lưu manh, hùng hổ xông vào sân.
Loại trường hợp nhỏ này, Hoàng Thiên thấy nhiều rồi.
Nhưng mà lúc này, trong lòng Hoàng Thiên thật sự rất phiền.
Hôm nay là cùng Vũ Thanh đến thăm cha của Đặng Kim Du, ông lão gia này đã đủ thảm rồi, Hoàng Thiên và Vũ Thanh đến đây.
Chính là vì thay Đặng Kim Du tận hiếu đạo.
Nhưng mà chỗ nào cũng có bại hoại, loại tình huống này không thể tránh khỏi, thật sự là miếu thờ nhỏ cũng không tránh có gió to, một Kim Gia Báo nho nhỏ cũng có thể có loại người như Lưu Nhị La.
"Nhị La, kẻ bắt nạt mày ở đâu?" Tên mập đầu trọc trợn mắt chó cái, nổi giận.
"Ở trong nhà! Tổng cộng chỉ có hai người, đại ca.
Giết chúng đi!"
Tiểu Tiểu cướp lời nói với tên mập trọc đầu.
Tên mập đầu trọc có biệt hiệu Lưu Đại La, là anh ruột của Lưu Nhị La.
Hai anh em này ỷ vào có giao tình với lưu manh trong trấn, ở trong thôn hoành hành ngang ngược quen rồi.
Hôm nay lại bị đánh trước cửa nhà.
Lưu Nhị La sắp tức điên rồi, lúc này hai mắt đỏ bừng.
Lưu Đại La cũng nổi trận lôi đình, đối phương chỉ có hai người, dám kiêu ngạo ở Kim Gia Bảo?
“Để tạo đi xem nào!”
Lưu Đại Lư kêu la, dẫn theo vài đàn em, sắp xông vào trong nhà.
"Vũ Thanh, Hoàng Thiên, hai cậu chạy nhanh đi, chạy từ cửa sau! Tôi xin các cậu đấy!"
Kim Thắng Toàn gấp đến độ đổ mồ hôi, nói với Vũ Thanh và Hoàng Thiên.
Thấy tình hình này, trong lòng Hoàng Thiên vẫn rất cảm kích.
Xem ra Đặng Kim Du trường nghĩa như vậy là có nguyên nhân, cha cậu ấy chính là người trượng nghĩa.
Dưới loại tình huống này, nghĩ đến không phải là an nguy của bản thân, mà là để cho người khác chạy trước.
"Chú cứ yên tâm đi chú Kim, sẽ không sao đâu".
Hoàng Thiên mỉm cười với Kim Thắng Toàn, sau đó cất bước ra khỏi phòng.
Anh không muốn đám người Lưu Đại La xông vào, nếu đánh nhau như vậy, nhà Kim Thắng Toàn sẽ thảm hại hơn.
Vũ Thanh cũng theo Hoàng Thiên ra khỏi phòng, đến trong sân.
Đông Tử kia cũng không ý kiến gì, hơn nữa thằng nhóc này cũng rất biết nhìn người.
Cậu phát hiện Hoàng Thiên và Vũ Thanh, hình như không phải người bình thường.
Nhân vật như vậy, đáng để kết giao một chút.
Cho nên Đông Tử không hề sợ hãi, cầm lấy một cây gậy lửa, đi theo Hoàng Thiên và Vũ Thanh ra ngoài, chuẩn bị giúp bọn họ một tay.
Vũ Thanh quay đầu lại nhìn thấy Đông Tử, cười nhạt nói: “Đông Tử, cậu nhanh về nhà đi, loại chuyện này cậu không nên xen vào.
"Anh Vũ Thanh, anh và anh Hoàng Thiên là đang giúp Kim đại gia, tôi cũng giống như các anh, hôm nay nhất định sẽ giúp!"
Đông Tử kích động nói.
Vũ Thanh gật gật đầu, anh ấy không nói gì nữa, nhưng ấn tượng đối với Đông Tử đã rất phi thường.
Hoàng Thiên mặc dù không nhìn Đông Tử, nhưng cũng có ấn tượng tốt với Đông Tử, chỉ là hiện tại không có thời gian nói chuyện phiếm với Đông Tử.
"Lưu Nhị La, chính là hai người bọn họ đánh mày?”
Lưu Đại La giơ con dao nhỏ trong tay lên, chỉ chí Hoàng Thiên và Vũ Thanh, hói Lưu Nhị La.
Lưu Nhị La bị gãy mũi, bị đánh không nhẹ.
Hắn ta buồn bực muốn chết.
Hiện tại có chỗ dựa, tên này la lên: "Chính là hai tiểu tử này! Đại ca, anh phải đập gãy tay chân bọn họ, để bọn họ nửa đời sau nằm trên cáng!"
Hoàng Thiên và Vũ Thanh vừa nghe lời này, tất cả đều nhíu mày.
Tên Lưu Nhị La này thật độc ác.
"Đó là đương nhiên, đại ca có thể dễ dàng buông tha bọn họ sao?" Lưu Đại La kiêu ngạo nói, sau đó vung tay lên với đàn em.
Mấy tên đàn em của Lưu Đại Lư vọt tới, vây quanh Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
Mấy tên tiếu lưu manh này, bình thường không ít lần đi theo Lưu Đại La làm ác, hoành hành trong xã.
Ở thôn nào họ cũng có, bình thường đều tụ tập trong nhà Lưu Đại La, đi theo Lưu Đại La ăn uống.
Về phần nguồn kinh tế của đám người này, đó cũng không phải là lo lắng, ra ngoài giúp người ta đánh nhau, bày trò, đòi nợ.
Đều có thể nhận được trả công hậu hĩnh.
Không thể so sánh với đám lưu manh trong thành phố, nhưng ở nông thôn mà nói, thu nhập tương đối khả quan.
"Xem biển số xe của hai người là thành phố Bắc Ninh, hai người đến từ thành phố Bắc Ninh?" Lưu Đại La cũng không lập tức hạ lệnh động thủ.
Mà là đánh giá Hoàng Thiên và Vũ Thanh, âm trầm hỏi.
Hắn ta cũng muốn làm cho rõ ràng một chút, dù sao cũng là người đến từ thành phố Bắc Ninh, lỡ như có hậu quả thì phiền phức lắm.
Anh cũng xứng đáng