Trên đường đi, Hoàng Thiên và Vũ Thanh đều không nói câu nào.
Sau khi trở lại thành phố Bắc Ninh, Hoàng Thiên lái xe trở lại nhà máy bỏ hoang.
Các thành viên trong đội của Vũ Thanh vẫn đang chờ ở đây.
Oa Đầu và Staro vẫn bị giam trong căn phòng nhỏ đó.
Các đàn em thấy Hoàng Thiên và Vũ Thanh trở lại liền cùng nhau đứng dậy chào hỏi.
“Hai tên nhóc kia có thành thật không?”
Hoàng Thiên hỏi một tên đàn em.
“Có, bọn nó không nói chuyện, rất im lặng” Đàn em trả lời.
Vũ Thanh không nói gì cùng Hoàng Thiên bước vào căn phòng nhỏ.
Lúc này, Oa Đầu và Staro đang cuộn tròn trong góc, cả hai đều rất yếu.
Nhìn thấy Hoàng Thiên và Vũ Thanh đi vào, hai người đều ngẩng đầu.
“Mau dậy đi, lát nữa chúng ta sẽ rời đi”
Vũ Thanh nói với Ma Đầu và Staro.
“Ngài Tửu, chúng ta đi Phi Thành sao?” Oa Đầu và Staro rụt rè hỏi.
Vũ Thanh nhìn Ma Đầu: “Đúng vậy, nếu bọn nhóc thành thật, tôi sẽ thả hai đứa đi.
Còn trong trường hợp hai nhóc không an phận dám giở trò quỷ, hai đứa rất nhanh sẽ biết cái chết là như thế nào?
Sau đó, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao của Vũ Thanh quét về phía Staro.
Staro rùng mình, nhóc cũng là người hiểu biết.
Lúc này nhóc không thể chịu đựng nổi ánh mắt sắc bén của Vũ Thanh nên trong lòng tràn đầy sợ hãi.
“Tôi hứa sẽ phối hợp với ngài Tửu” Oa Đầu gật đầu lia lịa vì sợ hãi Vũ Thanh trừng trị nó.
Staro không nói lời nào, mặt vô cảm đứng yên ở đó.
Vũ Thanh tức giận nhìn nhóc, lạnh lùng nói: “Staro, nhóc thì sao?”
“Tôi cũng tuân theo sự sắp xếp của ngài Tửu” Staro vẫn còn hơi sợ hãi gượng gạo trả lời.
Vũ Thanh phớt lờ hai người họ, nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, hôm nay chúng ta sẽ khởi hành.
Tôi đã cho người đặt một chuyến bay".
Hoàng