Nói xong, Ngô Vũ Đình nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên và quan sát phản ứng
của anh ta.
Cô ta cho rằng, cái kết bi thảm của Đặng Đại Trung bày ra trước mặt anh ta như vậy, Hoàng Thiên anh ta nhất định sẽ rất sợ hãi.
2
-
Ngay cả Trần Bảo Lượng cũng cho là như vậy, anh ta cảm thấy Hoàng Thiên nhất định sẽ rất sợ hãi.
Nhưng hai người họ thật quá thiếu hiểu biết đi chứ, Hoàng Thiên là loại người như thế nào cơ chứ? Loại chuyện gì mà anh chưa từng gặp qua hả?
Lời đe dọa nhỏ nhặt này thật sự là khiến Hoàng Thiên vô cùng buồn cười.
"Ha ha ha, nhìn thấy gì chưa hả? Bây giờ những đứa trẻ con cũng học được cách đe dọa người khác rồi cơ đấy"
Hoàng Thiên cười nhẹ một cái và nói với quản gia Trần.
Quản gia Trần biết rõ Hoàng Thiên lợi hại như thế nào, ông lúc này cũng không khỏi bật cười, cảm thấy rằng Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình cũng thật biết cách làm trò quá đi chứ.
"Fuck! Những đứa trẻ con cái gì chứ, mày con mẹ nó lớn hơn ai chứ hả?"
Ngô Vũ Đình không muốn nghe nữa, liền quát lớn với Hoàng Thiên.
"Dạy cho cô ta một bài học đi.
"
Hoàng Thiên lúc này chỉ là bình tĩnh, thản nhiên nói với quản gia Trần.
Quản gia Trần cũng đã sớm không thể nhịn được Ngô Vũ Đình này rồi, nếu không phải cố kỵ Ngô Vũ Đình có Trần Bảo Lượng chống lưng cho, quản gia Trần đã sớm tát cho người phụ nữ này một cái rồi.
Chỉ là cha của Trần Bảo Lượng là Trần Bảo Sinh, ở Hà Nội này cũng là người có máu mặt, có địa vị, còn là bạn cũ với Hoàng Văn Thành.
Nhưng bây giờ Hoàng Thiên đã ra lệnh rồi, quản gia Trần cái gì cũng không sợ nữa.
Bóp!