Suy nghĩ về điều này, Trần Bảo Sinh lạnh lùng nói: "Hoàng Thiên, tôi mặc kệ cậu có lý do gì, nhưng đánh con trai tôi thì tuyệt đối không được! Cậu nói thử xem, chuyện này làm sao để giải quyết đây!"
Nhìn thấy Trần Bảo Sinh con ngang ngược hơn cả một con chó đầu trọc, Hoàng Thiên cười giễu.
Anh cũng biết rất rõ rằng khi cha anh còn sống, Trần Bảo Sinh chắc chắn đã rất cố gắng để lấy lòng cha anh.
Bây giờ, khi cha anh đã mất rồi thì bộ mặt thật của Trần Bảo Sinh mới lòi ra.
Cái gì mà tình bạn, cái gì mà kết giao.
Tất cả đều là vì lợi ích, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu không đổi mà thôi.
Khi cha anh còn sống, Trần Bảo Sinh không dám cứng rắn, vì vậy chỉ dám vẫy đuôi lấy lòng cha anh.
Bây giờ, Trần Bảo Sinh ông ta cho rằng Hoàng Thiên anh là một tên yếu đuối, dễ dàng ăn hiếp, vì vậy mới xấc xược không sợ như vậy.
Hoàng Thiên trong lòng nghĩ thấu những điều này, anh quyết định không thể cứ như vậy mà chìu theo ý ông ta nữa, một kẻ chỉ biết lợi ích như Trần Bảo Sinh, nếu như không lấy khí thế áp đảo thì sẽ không được.
"Vậy nói cho tôi biết đi, ông muốn giải quyết như thế nào hả?"
Hoàng Thiên cũng thôi không còn khách sáo với Trần Bảo Sinh nữa, trực tiếp hỏi thẳng.
Trần Bảo Sinh càng tức giận hơn khi thấy Hoàng Thiên không để mình vào mắt.
"Rất đơn giản, để con trai tôi đánh lại cậu gấp hai lần, rồi sau đó cậu xin lỗi con trai tôi một tiếng, chuyện này xem như tới đây là kết thúc."
Trần Bảo Sinh ngẩng cao đầu, một bộ dạng cao