Càng nghĩ về điều đó, ông ta càng điên tiết.
Trần Bảo Sinh ông ta cũng sắp không nhịn được mà muốn chơi cả mạng sống với Hoàng Thiên rồi.
"Tôi và cha cậu là bạn tốt của nhau, cậu kêu tôi gọi cậu là ngài hay sao hả?"
Trần Bảo Sinh tức đến mức tiếp tục ăn nói hồ đồ.
"Bạn tốt hay sao? Ha ha ha, ông cũng xứng đáng hay sao?"
Hoàng Thiên cười đầy giễu cợt, bàn chân to đã giẫm lên đầu của Trần Bảo Sinh.
Đây thật sự đã là ra tay giết người lẫn đạp để lòng tự trọng, anh chính là giẫm lên chút kiêu ngạo và sự tự tin cuối cùng của Trần Bảo Sinh rồi.
"Mày, mày! "
"Câm miệng!"
Hoàng Thiên nhắm vào miệng Trần Bảo Sinh mà đạp thẳng vào và nói: "Tôi cảnh cáo ông, sau này thật thà một chút cho tôi! Cho dù cha tôi đã không còn nữa, nhưng nhà họ Hoàng cũng không phải là nơi để ông tùy tiện mà coi thường!"
Nói xong những lời này, Hoàng Thiên đột nhiên nhấc chân đá ngay vào cằm của Trần Bảo Sinh.
"Ayyaa trời đất mẹ tôi ơi!"
Trần Bảo Sinh bị đạp suýt thì cả quai hàm đã bị đá văng ra rồi, ông ta bây giờ trông vô cùng khổ sở.
"Hai người lại đây!"
Hoàng Thiên không còn nhẫn nại nổi nữa, chỉ vào Trần Bảo Lượng và Ngô Vũ Đình.
Đôi nam nữ này sớm đã bị dọa không còn