Với sự hiểu biết của Quản gia Trần về Hoa Tử Dương, đương nhiên
ông ấy biết thằng nhóc này là trụ cột của Dược phẩm của Hoàng Thị, nếu không có hắn ở đây, Dược phẩm của Hoàng Thị sẽ thực sự ngừng phát triển, thậm chí sẽ bị các công ty khác uy hiếp ngược lại và chiếm lĩnh thị trường hiện này mà Hoàng Thị đang nắm giữ.
Nhưng điều quản gia Trần không biết chính là chung quanh Hoàng Thiên có bao nhiêu người có năng lực.
Chỉ tùy tiện phái Đào Văn Lâm tới đây, cũng mạnh hơn Hoa Tử Dương gấp mười lần.
Nếu Phan Thanh Linh được gửi đến, Dược phẩm của Hoàng Thị thậm chí sẽ nổi như cồn.
Cho nên trong mắt Hoàng Thiên, Hoa Tử Dương thật sự không là gì, chẳng đáng một xu.
Với loại người như hắn, lại còn mặt mũi yêu cầu tiền thưởng cuối năm là năm nghìn tỷ, Hoàng Thiên thật sự cạn lời.
Muốn nhiều hơn cũng không sao, phiền nhất chính là thái độ kiêu ngạo của Hoa Tử Dương, lại còn nương nhờ nhà họ Trần, điều này khiến Hoàng Thiên không chịu nổi.
"Nghe cho rõ đây, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, trên đời này người giỏi hơn mày, còn rất nhiều"
Hoàng Thiên chỉ vào mũi Hoa Tử Dương, lạnh lùng nói.
Hoa Tử Dương Làm sao chịu khuất phục dễ vậy chứ? Thằng nhóc thật quá ngông cuồng, đặc biệt khi có danh hiệu Thần y lại càng thêm hống hách, chẳng xem ai ra gì.
"Hehe, được rồi, anh có thể tìm người tốt hơn tôi, tôi xin cáo từ!"
Hoa Tử Dương chế nhạo.
Đi ra ngoài.
"Mày đứng lại cho tao"
Quản gia Trần hét lên và yêu cầu Hoa Tử Dương đứng đó.
Hoa Tử Dương theo bản năng dừng lại, đứng ngồi không yên, hắn thật sự rất sợ quản gia Trần đánh hắn.
"Còn chưa kết thúc đúng không? Mấy người đánh cũng đã đánh, còn muốn làm gì tôi