Đinh Lập Côn buồn phiền mà đáp lại, khuôn mặt đều tím tái.
Hoàng Thiên cũng không để ý tới Đinh Lập Côn nữa, hôm nay anh tới đây, là vì Trần Bảo Sinh.
"Ông tính làm thế nào?"
Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi Trần Bảo Sinh.
Trần Bảo Sinh sợ nhất là Hoàng Thiên hỏi mình, sợ đến tim đập bang bang.
Ông ta đã làm gì, ông ta rõ ràng nhất, cướp người của Hoàng Thiên, hiện tại Hoàng Thiên tìm tới rồi, chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
"Cậu muốn làm thế nào?"
Trần Bảo Sinh rối bời nói.
Nhưng bên ngoài ông ta vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Người đứng đầu nhà họ Trần gặp nguy không thể loạn.
"Ông đi theo tôi.
"
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Trần Bảo Sinh nào dám đi cùng với Hoàng Thiên? Ở sân nhà của Đinh Lập Côn mà còn bị thu thập, đi ra ngoài thì sẽ thế nào?
"Dựa vào đầu mà tôi phải đi theo cậu? Hoàng Thiên, cậu đừng quá đáng, hôm nay cậu đã đánh tôi và con tôi, cậu còn muốn thế
nào?"
Trần Bảo Sinh lớn tiếng nói.
"Con người tôi ân oán rõ ràng, một con ngựa thì là một con ngựa, hiện tại ông cướp người sản xuất thuốc của Hoàng Thị, món nợ này phải tính rõ ràng với ông".
Hoàng Thiên lạnh giọng cười nói, sau đó chỉ ra ngoài cửa, ý bảo Trần Bảo Sinh đi ra.
Trần Bảo Sinh dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Đinh Lập Côn, vô cùng hi vọng Đinh Lập Côn giúp cho ông ta.
Nhưng không có ích gì, bản thân Đinh Lập Côn còn khó tự bảo toàn, sao có thể giúp ông ta?
"Còn phải để tôi mời ông ra ngoài sao?"
Hoàng Thiên thay đổi sắc mặt, quát hỏi.
Trần Bảo Sinh run bắn lên một cái, không thể làm gì khác hơn là bất chấp mà ra khỏi phòng.
Hai mươi tên đàn em trông coi ngoài cửa thấy Trần Bảo Sinh bực bội nhưng không ra trút ra.
Nghĩ thầm Đinh Lập Côn à Đinh Lập Côn, thiệt cho ông còn được xem là nhân vật nổi danh trong thế