Lúc này Hoàng Thiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Trần Bảo Sinh.
“Hoàng Thiên, lần này cậu tới nhà tôi chính là muốn sỉ nhục nhà họ Trần tôi phải không?”
Trần Bảo Sinh cắn răng nói.
“Bốp!”
Hoàng Thiên tát Trần Bảo Sinh một cái: “Nhà họ Trần ông không thể sỉ nhục sao? Không quỳ thì tôi sẽ đánh tàn phế cả ông và con ông đấy!”
Theo tiếng hét lớn này, Trần Bảo Sinh cảm thấy một tia sát khí lạnh thấu xương trước mặt, Hoàng Thiên lúc này tựa như sát thần chiếm lấy, thực sự quá đáng sợ.
“Được được, tôi quỳ, tôi quỳ còn không được sao?”
Giọng nói Trần Bảo Sinh run rẩy, càng bị hù dọa càng tức.
Ông ta ỷ mình có tiền có thể vẫn luôn ra oai trước mặt người khác, toàn khi dễ người khác.
200
Khi nào thì ông ta bị người ta ức hiếp chứ? Trần Bảo Sinh buồn bực nghĩ đến nỗi muốn treo cổ.
Khi Trần Bảo Sinh quỳ rạp xuống dưới chân Hoàng Thiên, tất cả hào quang và oai phong của nhà họ Trần đều tan thành mây khói theo cái quỳ gối này.
Hoàng Thiên chính là muốn đạt được hiệu quả này, anh biết loại người như cha con nhà họ Trần này thì anh không ngăn chặn hoàn toàn khí thế thì mãi mãi không có ngày yên tĩnh.
“Trần Bảo Sinh, hôm nay ông cũng đủ thảm rồi, đối đầu với Hoàng Thiên tôi, ông có tư cách này sao? Ông xứng sao?”
Hoàng Thiên đứng trước mặt ba người Trần Bảo Sinh bọn họ, dùng tay chỉ vào mũi Trần Bảo Sinh, nghiêm nghị chất vấn.
Trần Bảo Sinh cũng nhanh chóng run rẩy, trên mặt bỏng rát, quỳ ở đó mà đầu óc trống rỗng.
“Gia chủ chúng tôi hỏi ông đấy, ông