"Tao phế mày trước đó!"
Trần Bảo Sinh nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng mắng Trần Bảo Lượng.
"Cha, sao cha lại đánh con?"
Trần Bảo Lượng không phục hét lên, nhưng tên nhóc này không thèm đoái hoài gì cái tát này, dù sao thì bây giờ anh ta cũng thành đầu heo rồi, thêm một cái tát cũng cha sao.
"Mày dám chống lại chủ nhà họ Hoàng sao? Tao nói mày nghe con trai à, sau này cố gắng tạo mối quan hệ tốt với gia chủ Thiên, vừa rồi tao cũng đã đảm bảo với Hoàng Thiên rồi, sau này mãi mãi đứng về phía nhà họ Hoàng!"
Trần Bảo Sinh mắng Trần Bảo Lượng.
Trần Bảo Lượng nghe vậy ngẩn ra, một lúc sau mới nói: "Con còn tưởng rằng cha chỉ là tạm lừa Hoàng Thiên, cha, cha thật sự định làm như vậy sao? Cha cục tức này cha nuốt xuống được sao?"
"Đương nhiên nói như thế nào phải làm như thế đó! Lượng, con nghe này, Hoàng Thiên còn mạnh hơn cha Hoàng Văn Thành nó gấp trăm lần, chúng ta đừng chọc giận Hoàng Thiên nữa, hiểu chưa?"
Trần Bảo Sinh sợ hãi nói với Trần Bảo Lượng.
Trần Bảo Lượng suy nghĩ một lúc lâu sau cuối cùng mới gật đầu.
"Con không cần không phục, nếu như con và bạn gái không phải chọc giận Hoàng Thiên, thì làm sao có thể kết cục như thế này? Còn chưa gây ra đại họa, nhanh thu tay lại, kết bạn với Hoàng Thiên, chứ đừng nên làm kẻ thù của Hoàng Thiên" Trần Bảo Sinh nói.
"Con hiểu rồi cha, sau đó đuổi Hoa Tử Dương đi, dù sao cũng chỉ là thỏa thuận miệng, cũng không có hợp đồng lao động gì với hắn.
"
Trần Bảo Lượng suy nghĩ một chút rồi nói.
"Đúng đúng đúng, Hoa Tử Dương tuyệt đối không dùng được! Nếu không Hoàng Thiên sẽ luôn ghi thù với chúng ta.
"
Trần Bảo Sinh vội nói, hiện tại ông ta đối với Hoàng Thiên thật sự rất kính phục.
Hoa Tử Dương không ngờ, sau khi